Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 206: Cố gắng chống đỡ rồi ngã xuống




Bọn họ… Nghĩ là cô mang thai?

Liếc trộm Mục Duy bên cạnh đang lái xe đưa cô về nhà, Hà Nhạc Nhạc theo bản năng xoa lên cái bụng bằng phẳng của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng thuần khiết chứa một tầng u sầu thản nhiên.

Ở trước phòng bệnh, vừa thấy động tác bẻ tay răng rắc của Mục Duy và Nguyễn Lân, Tông bác sĩ liền chạy nhanh trốn đi mất, nhưng vừa mới ra khỏi cửa một chút đã bị một cô gái mang vẻ mặt sắc nét đẩy cửa tiến vào, Tông bác sĩ miễn cưỡng chống đỡ được mấy phút… sau đó bị chỉnh rất thảm.

cô muốn khuyên nhủ, nhưng cô gái kia lại kêu cô không được cử động, nói Tông Kiên Định là “Tên đê tiện này xương cốt cứng rắn không chết được đâu”, cuối cùng cô gái kia còn cầm kéo đem một đầu tóc quăn xinh đẹp của Tông bác sĩ cắt thành ổ gà!

một cô gái bá đạo không thua gì nam nhân, làm người ta ấn tượng rất sâu ── bây giờ hình như khôngphải là lúc ấn tượng.

Nhưng mà, nên nghĩ cái gì đây? Mang thai? Tình trạng của mình cô rất rõ ràng, lúc trước cô vẫn đúng thời gian uống thuốc tránh thai dài hạn, sau khi rời khỏi nhà trọ cô đã đi mua thuốc tránh thai ngắn hạn, bởi vì thuốc tránh thai dài kỳ không thể ngừng đột nhiên được, nếu không đối với thân thể không tốt. Lúc uống thuốc tình trạng cơ thể cô rất bình thường, cơ hội mang thai cực kỳ nhỏ, hầu như không có, cho nên cô cũng không lo lắng đến vấn đề này. Chỉ là cô không nghĩ tới, bọn họ… bây giờ vì vấn đề này lại xuất hiện cùng lúc trước mặt cô.

Đợi chút… vừa nãy chứng sợ hãi hình như không phát tác? Vì sao? Đây là lần thứ hai trong mấy tháng qua, chứng sợ hãi không xuất hiện?

“Còn đau không?” Mục Duy vừa lái xe vừa nhìn cô, hỏi.

“Ừ?”

“Sao đột nhiên lại muốn ăn kiêng giảm cân?”

không thể giải thích, Hà Nhạc Nhạc cong cong khóe miệng.

“Lần sau lại vì lý do ngu xuẩn này làm hại cơ thể, anh liền đánh sưng mông nhỏ của em.”

Hai má hơi hơi phiếm hồng, Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, cũng không cãi lại.

Đợi Mục Duy chạy xe đến dưới lầu chỗ nhà cho thuê, Hà Nhạc Nhạc thấy Mục Duy rút chìa khóa xuống xe vòng qua mở cửa xe cho cô, cô vội vàng tự mở cửa xuống xe.

hắn muốn đi lên sao?

Hà Nhạc Nhạc không hỏi, để mặc Mục Duy ôm lấy vai cô, cùng cô đi vào cửa.

Bên ngoài tòa nhà, một thân ảnh thon dài từ bóng tối đi ra, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng lên ở lầu 6, lại cúi đầu nhìn con cá heo hàng mỹ nghệ trong tay, đột nhiên nhẹ giọng bật cười.

Lúc nãy hắn còn do dự nửa ngày nghĩ xem có nên gói quà lại hay không, cảm thấy như vậy có khả năng cô sẽ thấy không được tự nhiên, cứ cầm lại đây đơn giản như vậy thôi. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là hắnnghĩ nhiều rồi, con gái người ta có bạn trai, hắn vẫn không nên làm loại chuyện dễ gây hiểu lầm thì hơn.

Lê Dĩ Quyền cầm quà kỷ niệm hắn đặc biệt mang về chậm rãi bước đi, trong đầu nhớ lại vài lần gặp Hà Nhạc Nhạc. một… cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ, tiếng hát của cô làm bạn với hắn ba năm, đã từng vào giai đoạn hắn cẩu thả bừa bãi yên lặng trấn an hắn, giúp hắn kiềm chế. Khi đó, tiếng hát của cô là thứ duy nhất có thể giúp hắn bình yên đi vào giấc ngủ, hắn cố ý kiềm chế tò mò đối với cô, không điều tra về cô, không muốn phá hủy đi tiếng hát an ủi tâm hồn hắn.

không ngờ là… vẫn gặp mặt.

Trong khoảng thời gian này nghe thấy tiếng hát của cô làm hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong đám người, dưới bộ quần áo sạch sẽ thuần khiết, quần bò màu lam nhạt, áo thun trắng tay kiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi ngẩng lên…

cô gái với tiếng hát mềm dẻo lại tràn ngập sức sống.

Lê Dĩ Quyền lại mỉm cười, trên đời này rất nhiều nam nhân có mắt nhìn, nhưng mắt biết nhìn hàng thìnam nhân cũng phải có, chẳng qua hắn không nghĩ tới là Mục Duy ── cực phẩm kết hợp của hai đại gia tộc trung tây cổ xưa cũng biết cách thưởng thức trân châu.

“Hắt xì…”, mới vừa bước vào phòng trọ Hà Nhạc Nhạc thuê, Mục Duy liền nhẹ giọng hắt xì một cái. Thời tiết tháng 10 đã bắt đầu chuyển lạnh, mà phòng của Hà Nhạc Nhạc hình như còn khá lạnh lẽo.

“Lạnh sao?” Hà Nhạc Nhạc quan tâm hỏi.

“không có, chắc là có người mắng anh ở sau lưng đó.” Mục Duy cười cười.

Chuyện này rất có thể, Hà Nhạc Nhạc cũng cười cười, “Vậy anh ngồi một chút, em đi nấu nước uống, ngồi ở trên giường đi.”

Mục Duy đánh giá một vòng, trang trí đơn sơ trong phòng đều thu vào mắt ── lông mày không khỏi nhăn lại. Lúc này hắn mới phát hiện bọn họ đều nhầm cả rồi, bọn họ đều nghĩ cô ăn kiêng là vì giống với những cô gái khác muốn giảm béo, bây giờ nhìn lại…

“Em…”

“Ngại quá, trong nhà cái gì cũng không có, chỉ có thể đi nấu nước.”

“Nhạc Nhạc, đừng nói với anh em ăn uống không điều độ là vì không có tiền ăn cơm.” Mục Duy ngồi ở trên giường, kéo Hà Nhạc Nhạc qua, nhìn cô hỏi.

“Em có ăn cơm mà… Ách, chẳng qua ăn ít hơn mà thôi.” Hà Nhạc Nhạc có chút chột dạ nói.

“…” Mục Duy đau lòng thở dài. hắn sẽ không hỏi vì sao cô không có tiền cũng không tìm hắn, cô gái nhỏở phương diện này quật cường bao nhiêu hắn rất rõ. Mặc kệ về tiền bạc hay là phương diện khác, khi gặp khó khăn gì, cô gái này cũng sẽ không cầu xin giúp đỡ từ người ngoài.

cô vẫn sẽ cắn răng hết sức chống đỡ rồi ngã xuống.

cô gái này, ngốc đến mức làm cho hắn muốn cúng bái!

“Bây giờ anh không muốn uống nước.”

“Mục Duy…”