Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 253: Lấy lùi để tiến




Buổi sáng khi Hà Nhạc Nhạc tỉnh lại, Quý Tiết đã rời giường rồi, hôm nay buổi chiều và buổi tối Tần Chi Tu có buổi tuyên truyền phim 《 một đời một kiếp 》, cuối tuần làm khách mời chương trình giải trí nổi tiếng, Quý Tiết tính đi xem. Lấy tính cách, thói quen, nhân khí của Tần Chi Tu, thực ra hắn không cần thường xuyên tham gia mấy chương trình này, hai tháng gần đây hắn liên tục tham gia các chương trình là vì lần trước hắn chủ động muốn tham gia phim 《 một đời một kiếp 》, Thân Đồ Mặc có người tự nhiên sẽ sử dụng liền ra điều kiện này. Hơn nữa chuyện của Tiêu Toa làm cho 《 một đời một kiếp 》nổi lên, để đảm bảo, Quý Tiết và Nguyễn Lân đều phải dời đi sự chú ý của truyền thông đến những chuyện cần thiết.

“Đêm nay chắc là khuya hắn mới trở về, đi nghỉ sớm một chút.” Quý Tiết nói.

“Ừ.”

Sau khi Quý Tiết và Tần Chi Tu rời đi, Hà Nhạc Nhạc dọn dẹp một chút, xoa xoa cơ bắp bủn rủn trên người, cầm Thái Cực kiếm hôm qua mua ra khỏi nhà.

Chuyện của L và cô là một chuyện, chuyện của cô và dì Tằng là chuyện khác, tuy rằng tiếp xúc với dì Tằng khó tránh sẽ gặp L, nhưng muốn cô nói với dì Tằng là ‘Bởi vì con và Lê luật sư có chút khúc mắc, vì thế nên chúng ta sau này đừng tiếp xúc nữa…’, nóinhư vậy cô thật sự không nói được. thật ra cô còn hy vọng dì Tằng có thể giúp côkhuyên L một chút, thật sự không được thì sau khi hợp đồng thuê nhà đến hạn, côliền rời khỏi chỗ này, sau này tự nhiên sẽ không gặp nhau nữa.

cô không nghĩ là, Lê Dĩ Quyền cũng đi theo luyện kiếm chung…

Trang phục màu trắng nhẹ nhàng phụ trợ thêm phong độ lịch sự tao nhã của hắn, trường kiếm trong tay hắn giống như có sinh mệnh, bóng kiếm nhấp nháy, cơ thể uyển chuyển, bày ra tư thế vô nhuần nhuyễn.

Trường kiếm thu vào thả ra tự nhiên, giống như múa kiếm, chân bước vững vàng nhẹnhàng lại rất linh hoạt, cánh tay giương lên quay người lại, sải bước chân…

cô không cần xem những đoạn clip dạy học nữa, Lê Dĩ Quyền trước mắt chính là hình mẫu hoàn mỹ nhất không thể nghi ngờ! Hoàn mỹ như thâm sơn thác nước, nước trong cá lượn, hồn nhiên đoạt lòng người.

Làm Hà Nhạc Nhạc nhìn không chuyển mắt, rõ ràng bị dáng vẻ của hắn làm cho kinh ngạc, Tằng Hương Nghi lộ ra nụ cười trộm. Ngày hôm qua gặp nhau là ngoài ý muốn, hôm nay đương nhiên bà phải có chuẩn bị, để cho bà vui vẻ, đứa con trai này cực kỳ phối hợp nha!

“Thế nào? Còn không đi?” Tằng Hương Nghi tiến đến bên người Hà Nhạc Nhạc nói.

“A? Con, con không hiểu lắm.” Hà Nhạc Nhạc lại nhìn Lê Dĩ Quyền, nhưng hắn đã thu kiếm lại.

“không hiểu cũng không sao, kêu hắn lại dạy con là được!” Con lại đây, dạy sư muội của con nè! Mẹ ra ngoài đi dạo một chút, lát nữa quay lại đây kiểm tra đó.”

“Ách... Dì Tằng!”

“Lúc cầm kiếm phải gọi là sư phụ!”

“Tằng, Tằng sư phụ, con...”

“Đừng thêm họ vào, dì cũng không phải đầu bếp hoặc lái xe, được rồi, hai người từ từ tập nha!”

Hà Nhạc Nhạc vừa định đi theo, bên tai đã truyền tới giọng nói ôn hòa của Lê Dĩ Quyền, “không muốn anh dạy sao?”

“Em…”

“không sao, anh đã tìm cho em một sư phụ tốt rồi.” Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói.

“anh Dĩ Quyền!”

Lê Dĩ Quyền vừa dứt lời, một cô gái cao gầy mặc quần áo thể thao màu lam liền lên tiếng kêu hắn. Sau một lúc giới thiệu, Lê Dĩ Quyền liền thu kiếm ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai cô gái.

“cô là… bạn gái của anh Dĩ Quyền hả?” Chu Châu vừa sửa động tác cho Hà Nhạc Nhạc, vừa nhỏ giọng hỏi.

“... không phải, tôi ──” Hà Nhạc Nhạc không biết nên giải thích như thế nào.

“A... thì ra là bạn gái tương lai, hiểu rồi, hiểu rồi. Thắt lưng này, đúng, ánh mắt nhìn theo kiếm.”

Hà Nhạc Nhạc không biết nhìn như thế nào là tốt, may mà Chu Châu sau khi hỏi câu này cũng không nói thêm gì về Lê Dĩ Quyền nữa, mà rất chuyên tâm dạy, trong chốc lát, Hà Nhạc Nhạc cũng yên tĩnh nhìn kỹ động tác của Chu Châu, chú tâm học.

Bên ngoài cách đó không xa, Tằng Hương Nghi nằm úp trên cửa sổ nhìn ra, lại phát hiện thấy Chu Châu - con gái của ông lão làm chung với bà, còn con trai bà thì lại ngồi một bên suy nghĩ. Tiểu tử thối xảy ra chuyện gì vậy? Tạo cho hắn cơ hội như vậy rồi mà không biết lợi dụng?

Tằng Hương Nghi im lặng quay lại, ngồi bên cạnh con trai, “Sao Chu Châu lại chạy tới đây?”

“Con gọi đến đó.”

“Con muốn làm gì? không phải con thích Nhạc Nhạc sao? Cơ hội biểu hiện tốt như thế.”

Lê Dĩ Quyền lắc đầu, nhìn Hà Nhạc Nhạc chuyên tâm học kiếm, “Làm chặt quá, sẽ làm cho cô ấy càng muốn chạy trốn hơn thôi.”

“... Vì thế con chuẩn bị duy trì khoảng cách như thế, để con bé quen với sự tồn tại của con, thậm chí bất tri bất giác dỡ bỏ trái tim phòng bị với con xuống?”

Lê Dĩ Quyền không phủ nhận, chỉ im lặng nhìn về phía hắn quyến luyến.

“Lấy lùi để tiến, mê hoặc đối thủ. Tên nhóc này, sao đến yêu đương cũng cẩn thận như thế chứ.”

“Bởi vì... Mặc kệ là lý do gì cũng không muốn cô ấy bởi vì con mà khóc.”

“Con, con, tên nhóc này! Nhiều năm như thế cũng không thấy con yêu cô gái nào, vậy mà chỉ động tâm một lần mà đã sâu như vậy… cẩn thận bị tổn thương cũng sâu đậm nha!” Tuy rằng mỗi ngày bà đều mắng tiểu tử thối, nhưng dù sao cũng là đứa con bảo bối trong tim, nhìn dáng vẻ yêu sâu đậm của Lê Dĩ Quyền, Tằng Hương Nghi không khỏi lo lắng nói.

Thấy được lo lắng của mẹ, Lê Dĩ Quyền thu hồi ánh mắt, nhìn Tằng Hương Nghi cười cười, ôm lấy vai bà, khuôn mặt tuấn mỹ như châu như ngọc, “không tin tưởng con như vậy à?”

“... Tiểu tử thối!” một đống tuổi rồi, thiếu chút nữa bị con trai mình hù dọa, Tằng Hương Nghi tức giận trừng mắt nhìn Lê Dĩ Quyền, đứng dậy đi về phía Hà Nhạc Nhạc.

Giữa trưa Tằng Hương Nghi lại kêu Hà Nhạc Nhạc đi ăn trưa cùng nhau, Hà Nhạc Nhạc nhìn Lê Dĩ Quyền, khéo léo từ chối lời mời của Tằng Hương Nghi, Tằng Hương Nghi muốn kiên trì nhưng bị Lê Dĩ Quyền ngăn lại, đành phải thôi.

“Vậy buổi chiều con có việc gì không? đi dạo cùng dì đi? đã vào mùa đông rồi, dì muốn mua cho tên tiểu tử thối này mấy bộ đồ mới.” Tằng Hương Nghi nhắc lại lời mời.

“Dì Tằng, con…”

Tiếng chuông điện thoại….

“Ngại quá, con nghe điện thoại một chút.” Hà Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại xa lạ, thân thể tự nhiên theo phản xạ rùng mình một cái, cách hai giây cô mới nhận ra vì sao cô lại có phản ứng như vậy.

Thân, Thân Đồ Mặc sao?

Muốn nhận hay không nhận? hắn, hắn...

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt Hà Nhạc Nhạc không tốt, Lê Dĩ Quyền liếc nhìn màn hình điện thoại trong tay cô, nhẹ giọng hỏi.

Nhìn thoáng qua mắt Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc ép buộc bản thân mau chóng tỉnh táo lại, nhìn lại dãy số, trong lòng khẽ nhúc nhích ── hình như không phải số điện thoại của Thân Đồ Mặc.

“Alo, xin chào? Tôi là Hà Nhạc Nhạc.”

“Hà tiểu thư, cô khỏe không? đã lâu không gặp, tôi là Ngô Minh, người đại diện của Nguyễn Lân, cô còn nhớ không?”