Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 261: Con mồi mắc câu




Nhậm Linh Vũ vùi đầu ăn trứng gà, nếu không phải ăn rất im lặng, Hà Nhạc Nhạc cũng phải nghi ngờ điều vừa nãy mình nghe được chỉ là ác mộng mà thôi.

Linh Vũ xâm nhập vào tư liệu mật của Mâu Tư.

Từ khi lần trước cô nói cho Linh Vũ biết Mâu Tư bị công kích, Linh Vũ vì tò mò mà đi dạo bên ngoài tường lửa của Mâu Tư vài vòng, lại bất ngờ phát hiện có người để lại lỗ hổng, bởi vì thủ pháp quen thuộc rất giống với L, Linh Vũ nhất thời hưng phấn liền xâm nhập vào Mâu Tư, muốn nhìn xem L đangtìm kiếm gì.

Mấy ngày đầu Linh Vũ rất cẩn thận, mỗi một bước đều cẩn thận che giấu dấu vết, đuổi theo bóng dáng của L, cho đến tối hôm qua, cô phát hiện L hình như lấy thứ gì đó từ máy tính có quyền hạn cao nhất ở Mâu Tư, do dự một lát sau, Linh Vũ liền ra tay…

Giống như thợ săn chờ đợi con mồi đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy con mồi sập bẫy, Linh Vũ vừa mới xâm nhập được mục tiêu trong giây lát đã bị một đống ký hiệu số liệu điên cuồng vây lại công kích, Linh Vũ nhanh chóng rút lui, thế mà vẫn không thể thoát khỏi truy kích, dưới tình thế cấp bách Linh Vũ phải tắt máy, nhưng mà… không kịp xóa mọi dấu vết nên đã để cho nhân viên an ninh mạng của Mâu Tư phát hiện nơi ở của cô.

“Nhạc Nhạc, mình còn chưa ăn no, cậu nấu cho mình một tô nữa được không?” Nhậm Linh Vũ ọc ọc húp hết tô mỳ, để tô xuống tiếp tục kêu đói.

“… Đừng ăn, sẽ đầy bụng đó.” Hà Nhạc Nhạc khuyên nhủ. Trước khi ăn tô mỳ, Linh Vũ đã ăn một phần điểm tâm rồi, Hà Nhạc Nhạc biết… Linh Vũ cũng không đói.

“Ai nha! không sao! Bụng mình không đáy cậu cũng biết mà!”

“…”

“Đừng như vậy, cậu thật sự không cần lo lắng cho mình, mình không sao, vừa nãy, vừa nãy thức đêm nên choáng váng. Nếu là hacker, mình đương nhiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần, với lại mình cũng khônglàm gì cả, cho dù bị khởi tố cũng không nhiều năm ── ”

Ngoài phòng truyền đến tiếng xe cảnh sát thoáng qua, biểu cảm giả vờ thoải mái của Nhậm Linh Vũ cứng lại, vẻ mặt hiện lên sự kinh hoảng.

“Cậu đương nhiên sẽ không có việc gì đâu.” Hà Nhạc Nhạc kiên định nói.

Nhậm Linh Vũ rơi nước mắt cúi đầu cười khổ.

“Cậu đã quên rồi hả? Cổ đông lớn thứ hai của Mâu Tư là Quý Tiết, cổ đông thứ ba tuy rằng đã chuyển lại cổ phần cho từ thiện, nhưng lực ảnh hưởng của Tần Chi Tu vẫn còn. Mình sẽ không để cậu có chuyện gì đâu!”

“Nhạc Nhạc!” Nhậm Linh Vũ kinh ngạc ngẩng đầu.

thật vất vả mới khuyên được Linh Vũ lên giường nghỉ ngơi, Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian ── rạng sáng năm giờ mười ba phút.

Bây giờ chắc hắn đã ăn xong rồi? Chuẩn bị đi ngủ bù hay là vẫn đang tập thể hình? Ở công ty hay là ở nhà trọ?

đi ra khỏi phòng ngủ của Linh Vũ, Hà Nhạc Nhạc cầm di động đi về phía ban công phòng khách.

không khí sáng sớm lạnh như băng xâm nhập vào xoang mũi, yết hầu, trái tim, còn mang theo hương thơm của thực vật không biết tên. trên lan can ban công còn đọng lại hơi nước mỏng manh, không cẩn thận sờ tay lên liền ẩm ướt.

Mở danh bạ ra, nhìn dãy số duy nhất trên màn hình không được lưu tên lại, Hà Nhạc Nhạc nhìn nhìn, giống như muốn dùng toàn bộ tâm trí để nhớ kỹ.

Thân Đồ Mặc.

Nam nhân vô số lần làm cho cô cảm thấy sợ hãi, không nghĩ tới sẽ có ngày bản thân chủ động liên hệ với hắn, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Quý Tiết cũng tốt, Tần Chi Tu cũng được, bọn họ đương nhiên có thể ảnh hưởng đến quyết định của Mâu Tư, nhưng thực sự quyết định tất cả ── chỉ có Thân Đồ Mặc.

Bấm xuống dãy số kia, hơn mười giây, Hà Nhạc Nhạc nhìn di động nắm trong tay đang đọng nước lại!

00:02

“Chuyện gì vậy?” Giọng điệu lạnh lùng trước sau như một.

“Là tôi… Hà Nhạc Nhạc.”

“…Uhm sao thế?”

“Tôi có chuyện… muốn xin anh.”

Tám giờ, khi Nhậm Linh Vũ bừng tỉnh từ trong ác mộng, đầu tiên liền lao ra cửa phòng tìm Hà Nhạc Nhạc.

“Xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc để máy sấy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tắm rửa xong ướt át trắng mịn, làm cho cô mới nhìn rất giống một cô gái nhỏ vị thành niên, nhưng đôi mắt lại làm cho người ta an tâm, dáng người lung linh khi có khi không hiện lên vẻ thành thục.

“không, vừa mới gặp ác mộng.” cô mơ thấy Nhạc Nhạc một mình khóc trong bóng đêm, cô muốn đi tới với cô ấy, Nhạc Nhạc lại kêu cô chạy mau! “Hôm nay có đi thu âm không?”

“Ừ. Sấy tóc xong liền đi.”

“… Uhm.”

Hà Nhạc Nhạc đứng lên cầm lấy tay Nhậm Linh Vũ, giọng nói ôn nhu làm cho người ta nguyện ý tin tưởng tất cả những gì cô nói vô điều kiện. “không có việc gì đâu, yên tâm!”

Tám giờ bốn mươi lăm, Hà Nhạc Nhạc bước vào Mâu Tư