Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 269: Đời người như phim




hắn sai lầm rồi.

hắn nhìn ra sự bứt rứt của Nguyễn Lân, nhìn thấy sự không tự tin của Quý Tiết, nhưng đánh giá sai… tình cảm sâu nặng của bọn họ đối với cô. Đối mặt với tình cảm như vậy, cô không có khả năng ──

Lê Dĩ Quyền đè nén tức giận trong lòng, nhìn Hà Nhạc Nhạc trong lòng Tần Chi Tu.

cô không có khả năng không động lòng!

Chết tiệt không có khả năng! Bốn tháng, thời gian bốn tháng, hắn sớm hơn so với bọn họ ba năm, hơn thời gian ba năm, lại phát triển chậm hơn bốn tháng!

“cô gái a, trên đời cẩn thận đúng là chuyện tốt, nhưng nếu như tình cảm cũng quá cẩn thận… một khi bỏ qua, sẽ không có cơ hội cứu vãn nha!”

Nguyễn Lăng cùng Tông Kiên Định từ trong phòng bệnh đi ra, Hà Nhạc Nhạc lập tức đứng lên từ trong lòng Tần Chi Tu đi qua.

“Nguyễn Lân thế nào?”

“… Còn tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng bị cô đùa chết.” Tông Kiên Định lắc đầu nói với Hà Nhạc Nhạc, xoay người rời đi.

“Tông bác sĩ!” Cái gì đùa chết? không phải chỉ là bị thương ngoài da thôi sao? Chẳng lẽ ──

“anh tôi không sao.” Nguyễn Lăng ngăn Hà Nhạc Nhạc lại, cúi đầu nhìn cô gái ── làm cho anh hắn khi tỉnh lại chuyện thứ nhất muốn làm là gặp cô, ngay cả vô vàn lý do ở trong đầu, nhưng hắn vẫn khôngcó cách nào nói ra.

“anh tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Nghe thấy Nguyễn Lân không sao, cuối cùng Hà Nhạc Nhạc cũng thở ra, “Tôi vào thăm hắn.”

Hà Nhạc Nhạc vừa muốn mở cửa, Quý Tiết đứng bên cạnh lại cầm cánh tay cô.

“Xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.

Quý Tiết dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt hơi u sầu, “anh… chờ em đi ra.”

Hà Nhạc Nhạc chìa tay xoa xoa lông mày đang nhíu lại của hắn, có chút lo lắng nhìn hắn và Tần Chi Tu, cuối cùng nhìn về phía Lê Dĩ Quyền và Thân Đồ Mặc đang im lặng ngồi ở dãy ghế cách đó không xa.

L rốt cuộc nói với bọn họ cái gì vậy?

“Chờ em.” nói với Quý Tiết và Tần Chi Tu một câu, Hà Nhạc Nhạc mở cửa đi vào phòng bệnh.

Thân Đồ Mặc nhíu mày, Lê Dĩ Quyền cười khổ.

Trong phòng bệnh, y tá đang điều chỉnh giường bệnh, Nguyễn Lân cúi đầu im lặng ngồi, trừ việc trênmặt không có chút máu ra thì không có vấn đề gì lớn.

“không sao chứ?”

Nguyễn Lân lắc đầu.

“Sao vừa mới khởi động xe đã chạy nhanh như vậy? Trong khu đó có rất nhiều con nít chạy giỡn.” Hà Nhạc Nhạc nhịn không được oán trách. Lúc ấy cô ở trên lầu nhìn rất rõ ràng, xe sau khi phanh lại thìthấy một đứa con nít hai ba tuổi ngồi dưới đất, rất rõ ràng là Nguyễn Lân vì tránh con nít mới ngoặc lái đụng phải bồn hoa.

Nguyễn Lân nhíu mày.

Trong nháy mắt đụng phải bồn hoa, hắn nghĩ mình sẽ chết. Nếu chết như thế, sau khi cô biết chân tướng sự thật có còn hận hắn không? Có hy vọng hắn sống lại sau đó lại giết hắn không? cô sẽ khóc vì hắn sao? Có lưu luyến hắn chút nào không?

Có hay không?

Mang theo mấy vấn đề này đến khi tỉnh lại, hắn chỉ biết là ── hắn không muốn chết. Ngay cả việc sẽ bị cô oán hận, ngay cả việc không thể ôm cô, hôn cô, hắn cũng muốn sống. Còn sống để cô hận, cả đời… làm tất cả những chuyện hắn có thể làm vì cô.

“Y tá, mời cô ra ngoài một chút.”

Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân kêu y tá ra ngoài, vội vàng nhìn chung quanh hắn, “không sao chứ? không cần y tá ở đây kiểm tra sao?”

“Nhạc Nhạc.”

“Ừ?”

“anh yêu em.”

Hà Nhạc Nhạc sững người, có chút ngại ngùng lại có chút bất đắc dĩ, mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Làm sao vậy, nạn lớn không chết nên buồn nôn như thế à? Được rồi, nghỉ ngơi đi, điều khiển giường đâu?”

“Quản lý nhà trọ… không cần phải bán đứng thân thể.”

Hà Nhạc Nhạc đang tìm điều khiển nhất thời cứng đờ, “... Có ý gì?”

“anh nghĩ… anh nghĩ em là ‘nha đầu thông phòng’ mà Địch Phi Vân tìm cho chúng tôi.”

“…” Chẳng lẽ không đúng sao?

“ ‘Nha đầu thông phòng’ chỉ là vui đùa thôi, mà anh…” Nguyễn Lân cười khổ tự giễu cợt, “anh làm thật, bọn họ thấy anh làm em, cũng, nghĩ em là như vậy.”

Chơi, vui đùa?

Nóng, nóng quá. Máu giống như bị nước sôi giội rửa đến toàn thân, làn da nóng rực giống như muốn hòa tan.

Hà Nhạc Nhạc cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng, “anh, anh nói, em chỉ là một quản lý nhà trọ bình thường, lại, lại bởi vì một chuyện đùa giỡn, làm ba tháng kỹ nữ công cộng?”

Nguyễn Lân nhắm mắt lại.

“A… thì ra, là như thế này… Ha ha… Tôi, tôi đã nói, làm sao lại có chuyện như vậy? Ha ha ha…”

“Nhạc Nhạc ── ”

“Lúc nào thì anh biết chuyện này?” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên lạnh lùng nói.

“anh, ngày em thiếu chút nữa bị bắt cóc.”

“Ngày đó… Ở bên ngoài cục cảnh sát, Mục Duy ở lại nói cho anh biết?” Vì thế sau ngày đó hắn bắt đầu mất tích, sau đó liền khác thường?

“Đúng.”

“Mục Duy, Quý Tiết… Ha ha…” Vậy Tần Chi Tu, Thân Đồ Mặc thì sao? Bọn họ có biết không? Nếu như biết thì biết từ lúc nào?

Hà Nhạc Nhạc điên cuồng nhớ lại, trí nhớ nhanh chóng đảo nhanh bốn tháng nay, tất cả trở lại ngày đầu tiên cô vào nhà trọ!

“cô cảm thấy cô có quyền lợi từ chối sao? Tiền dễ kiếm như vậy à?”

Ngày hôm sau:

“cô nói cô muốn từ chức? Có thể ── căn cứ theo hợp đồng, không làm đủ ba tháng mà từ chức phải bồi thường hợp đồng mười ngàn.”

“cô có biết… ở cổ đại nô lệ trốn đi sẽ bị xử lý như thế nào không?”

Thân Đồ Mặc!

Hà Nhạc Nhạc xoay người đi về phía cửa phòng.

Nguyễn Lân buông tay đang nắm chặt lại, che lên hai mắt của mình, nước mắt hối hận tràn ra bàn tay.

“Nhạc Nhạc…”

Hà Nhạc Nhạc đi ra cửa phòng, nhìn Quý Tiết đang kêu cô, nghiêng người né qua hắn đi đến trước người Thân Đồ Mặc.

“Ngay từ đầu anh đã biết, tôi cũng không phải là ‘nha đầu thông phòng’, đúng không?”

Thân Đồ Mặc hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt, môi mỏng khép chặt không hề mở ra.

“A…” Hà Nhạc Nhạc quay đầu, “Tu, còn anh? anh biết lúc nào?”

“Vui Vẻ!” Lê Dĩ Quyền tiến lên ôm lấy hai vai cô, lại bị cô đẩy ra.

“anh biết rất rõ nội dung của hợp đồng, vậy anh biết từ lúc nào? Vì sao anh biết em bị bọn họ chơi ba tháng, mà vì sao lại không nói cho em biết chân tướng sự thật!”

“Vui Vẻ, anh…”

“Nhạc Nhạc!” Tần Chi Tu khẽ nhúc nhích.

“anh đừng tới đây!” Hà Nhạc Nhạc lạnh lùng nói.

một hồi lâu, biểu cảm điên cuồng của Hà Nhạc Nhạc chậm rãi bình tĩnh lại, thở ra một hơi.

“A… Thực xin lỗi, tôi trách các người làm gì chứ.”

nhẹ nhàng di chuyển hai chân, xoay người đi, nhìn vài y tá đang đứng sững trên hành lang, Hà Nhạc Nhạc cười cười, “Ha ha… Là tôi ngốc.”

Cất bước ── yếu đuối, cả người nóng rực.

“Vui Vẻ!” “Nhạc Nhạc!”

Ba tiếng sau.

“Tông bác sĩ? Tôi, vì sao lại nằm đây? Nguyễn Lân đâu? Nguyễn Lân hắn không sao chứ?”

Tông Kiên Định nhìn Hà Nhạc Nhạc choáng váng, hỏi liên tục mấy vấn đề, kêu người đi vào dẫn cô đikiểm tra.

“Kiểm tra cái gì? Tông bác sĩ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Vừa ra khỏi cửa, Hà Nhạc Nhạc chỉ thấy bọn Quý Tiết vẫn đứng ở ngoài cửa, đến Nguyễn Lân vừa bị tai nạn xe cộ được chuyển tới bệnh viện cũng đứng đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi, “Nguyễn Lân anh có sao không?”

“…” “…” “…” “…” “…”

“Chứng mất trí nhớ tạm thời.” Tông Kiên Định lời ít ý nhiều nói.