Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 277: Hằng ngày trôi qua




“Em muốn ăn cái này, cái này, còn cái này nữa!”

Nhìn Vinh Thanh Nhã chỉ một đống bánh nhỏ, Hà Nhạc Nhạc chỉ mỉm cười lắc đầu, nhận lấy bánh trong khay, rồi đi nhanh nhường chỗ cho mọi người xếp hàng phía sau.

Bốn năm nay Linh Vũ cũng hay dẫn cô chạy khắp nơi ở thành phố ăn uống, mà Thanh Nhã mới đến đây lại có thể tìm ra những món ăn ngon đến cô cũng chưa từng đến! Nghĩ lại cũng đúng, dù sao Linh Vũ cũng lớn lên ở thành phố S, rất nhiều món ăn Linh Vũ đã từng ăn nên tự nhiên không thấy ngon nữa, nhưng đối với Thanh Nhã thì chính là vật hiếm lạ.

Cùng là chuyên gia ăn vặt, nhưng Thanh Nhã rõ ràng không có ‘bụng không đáy’ như Linh Vũ, tuy rằng mua rất nhiều, nhưng phần lớn Thanh Nhã chỉ ăn lướt qua, vì thế ăn từ ban ngày đến tối cũng khôngquá no.

Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”

“Ừ…” Vinh Thanh Nhã nhìn xem kế hoạch ăn uống trên di động của cô, “Chị Nhạc Nhạc phải về sớm sao?”

“không có việc gì, em còn muốn đi dạo, chị gọi đồ ăn đến nhà trọ.”

“Vậy ngày mai thì sao?”

“Ngày mai buổi sáng chị có công việc, buổi chiều thì rảnh.”

“Công việc phối âm hả? Em có thể đi nhìn thử không?”

“Có thể, nhưng bên trường học không sao chứ?”

“Hì hì! Bên trường học em nhờ người giúp điểm danh dùm!” Vinh Thanh Nhã vẻ mặt đắc ý, “Chúng ta uống gì đó rồi quay về đi? Em cũng rất nhớ tay nghề của chị Nhạc Nhạc!”

Hà Nhạc Nhạc cười cười, quay đầu nhìn Mục Duy cách đó không xa đang bưng máy chụp ảnh. Mục Duy nhanh nhẹn chụp mấy cái, rồi để máy ảnh xuống quay lại tươi cười thật mê người, nhìn Hà Nhạc Nhạc vội vàng quay đầu lại.

Mục Duy đi cùng cô, nhưng cũng không có đi chung với bọn họ. cô cũng không muốn đi cùng hắn, dù sao đi cùng một mỹ nữ và một soái ca, cách biệt đối với cô tuyệt đối là một trời một vực. Giống như hôm nay, tuy rằng Thanh Nhã không xinh đẹp như Thanh Phong, nhưng dáng vẻ cũng xinh đẹp, trang phục tinh xảo, khí chất không tầm thường, đặt ở trong đám người cũng là phong cảnh khác nhau, nếu như người qua đường vô ý nhìn về phía bọn họ, ánh mắt tuyệt đối cũng bị Thanh Nhã hấp dẫn, cũng không dừng lại trên người cô nhiều lắm. Nhưng nếu như Mục Duy ở bên cạnh bọn họ… ánh mắt chú ý đến cô so với Thanh Nhã cũng không ít hơn bao nhiêu. Người kia là bạn gái của soái ca sao? Chẳng xinh đẹp gì cả? Bình thường quá đi? Cũng không đặc biệt gì cả! Gương mặt như người qua đường vậy? Ánh mắt sao lạ vậy!

Dẫn đến nhiều ánh mắt ác ý như vậy, rất nhiều ánh mắt rất nhiều ý tưởng cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại làm cho cô đau đớn cả người.

không đợi cô mở miệng từ chối, Mục Duy lại nói hắn cũng thuận đường đi ra ngoài hóng gió, bọn họ đidạo, hắn tùy tiện đi lòng vòng, khi nào họ muốn đổi chỗ thì gọi hắn lại lái xe chở họ đi. Cứ như vậy, côcũng không cần lo lắng gì cả, theo ý hắn, nhưng mỗi lần mua được đồ ăn ngon, cô vẫn sẽ quay đầu tìm đưa cho hắn một phần…

“Chị Nhạc Nhạc, chỗ kia đang chơi gì vậy?” Ngồi ở quán nước, Vinh Thanh Nhã cách cửa kính thủy tinh chỉ chỉ về phía bên kia hỏi.

Hà Nhạc Nhạc uống trà bưởi nhìn vài lần nữa, nhìn giống như trò chơi nhỏ trong đại sảnh, nhưng khôngxác định.

“Tiếp theo là ‘Nữ hoàng’? Chị Nhạc Nhạc! Chúng ta đi chơi đùa được không?”

“Tiếp theo đúng là ‘Nữ hoàng’, một hoạt động tuyển chọn có cái tên làm người ta không đành lòng nhìn thẳng… Vinh Thanh Nhã cầm hai tờ giấy đăng ký xong liền lôi kéo Hà Nhạc Nhạc đứng xếp hàng.

Xem xong tờ giấy đăng ký, lại nhìn đơn vị chủ quản, Hà Nhạc Nhạc lập tức nhớ tới chương trình Thái chủ nhiệm đã từng nói, thì ra chính là cái này.

Cùng lúc đó đội chế tác nổi tiếng nhất trong nước là ‘Thiên nữ’ cũng phải tốn thời gian mấy năm, cam kết với bên ngoài sẽ cố hết sức làm ra một bộ phim hoạt hình xuất sắc, trên mặt tuyên truyền có thể nóilà không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cả; mặt khác đối diện với sự cạnh tranh kịch liệt, các đài truyền hình lớn cũng đang tìm đề tài mới mẻ để chế tác tiết mục cho chương trình; cuối cùng là các cuộc thi lớn, công ty truyền thông, hiện nay muốn lăng xê một ca sĩ, diễn viên chi phí hao tổn ngày càng cao, nhưng diễn viên phối âm đang có tiềm lực phát triển lớn, theo sự phát triển của ngành sản xuất phim hoạt hình, thần tượng hoá diễn viên lồng tiếng này, miếng bánh to này ai ăn trước thì được lợi thôi.

Mặc dù hoạt động tuyển chọn có hình thức như thế này được triển khai với khí thế hừng hực, nhưng mà….nhìn hàng người trẻ tuổi đang đứng xếp hàng mang gương mặt hoặc thoải mái hoặc khẩn trương hoặc tự tin, Hà Nhạc Nhạc lạnh nhạt nhìn về phía Mục Duy đang ngồi uống nước.

Rời khỏi trường học, trên xã hội này còn có bao nhiêu trận đấu thật sự công bằng chứ?

Phối âm nhìn thì có vẻ dễ, nhưng thật sự tính chuyên nghiệp rất cao, đừng nhìn đến việc 27 tỉnh thành trên cả nước đều đang tuyển chọn, tuyển đi tuyển lại những người cuối cùng có thể vào vòng trong đa số đều là người chuyên nghiệp hoặc bán chuyên nghiệp trong giới, dựa vào thiên phú, thật sự tiến vào trận chung kết… không phải không có khả năng, nhưng mà phần trăm cực kì thấp. Đặc biệt là dạng thi đấu như thế này, tự mình làm tuyên truyền, ghi âm lại giọng nói, có nhiều đoạn ghi âm đã cắt ghép biên tập rất vui vẻ khôi hài tạo thành một trận đấu ngoài lề. Tuy rằng trong lòng hiểu rất rõ tình hình, nhưng thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Vinh Thanh Nhã, Hà Nhạc Nhạc cũng không nói gì.

Vào buổi chiều người đứng xếp hàng cũng không đông lắm, hai người chờ một chút đã đến trước mặt nhân viên điền thông tin sơ lược rồi cầm lời kịch chui vào phòng ghi âm nhỏ.

Bọn họ chọn trúng bộ ‘Lương Sơn Bá Chúc anh Đài’, Vinh Thanh Nhã xung phong nhận vai nha hoàn Tiểu Ngân, Hà Nhạc Nhạc đành phải chọn Chúc anh Đài.

“Xem ra chơi rất vui đó! Chị Nhạc Nhạc, chúng ta về nhà tự mình thu được không! Em muốn cho chị em nghe nữa!” trên đường về Vinh Thanh Nhã vui vẻ nói.

Thế là, tối hôm đó phòng ghi âm của Tần Chi Tu bị trưng dụng, Nguyễn Lân và Quý Tiết đã có kinh nghiệm ghi âm cũng bị kéo vào làm diễn viên phụ, Mục Duy không chịu cô đơn cũng tham gia, thế là một buổi tối, bản ‘Lương Sơn Bá Chúc anh Đài’ phiên bản nhà trọ Thâm Lam ra lò.

Lương Sơn Bá - Quý Tiết

Chúc anh Đài - Hà Nhạc Nhạc

Mã Văn Tài - Nguyễn Lân

Tiểu Ngân - Vinh Thanh Nhã

Tứ Cửu - Mục Duy

Những vai phụ khác - Tần Chi Tu

Cả buổi tối, tất cả mọi người đều cười không ngừng, Lương Sơn Bá - nói năng ngọt xớt ba rẽ bảy quanh cong cong vẹo vẹo lưu manh giả ngu, Mã Văn Tài - khi thì thâm tình động lòng người khi thì tính tình trẻ con bá đạo, Tiểu Ngân - mắng chửi người cũng mang theo tiếng nấc khẽ, Tứ Cửu thư đồng - nói chuyện còn uy vũ trầm ổn hơn cả chủ tử, còn có Tần Chi Tu - lúc thì đóng vai Chúc cha trong chốc lát lại đổi thành Chúc mẹ tự cãi nhau với bản thân…

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Đem sữa nóng đặt lên đầu giường của Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc mỉm cười nói.

Tần Chi Tu ôm Hà Nhạc Nhạc ngồi tựa vào đầu giường, cô cúi đầu nhìn vào album ảnh trong tay hắn. Trong album nhỏ đã có hơn một nửa ảnh, trang bìa thứ nhất còn có hai tấm ảnh. một tấm là ảnh chụp chung tập thể nhà trọ sau khi gói bánh trẻo, một tấm khác chính là ảnh chụp đêm nay sau khi phối âmchấm dứt. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt ôn nhu như nước của Tần Chi Tu trong ảnh, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm vai hắn. Trong ngăn tủ kéo ở bên giường hắn có một khung ảnh, cô đã từng nhiều lần nhìn thấy hắn cầm khung ảnh nhìn chăm chú vào nó khi đi vào phòng hắn. Ánh mắt Tần Chi Tu trong đó trống rỗng làm người ta đau lòng.

Đó là ảnh chụp chung của hắn và hai người nhà của Đỗ Vi.

“Tu…”

Tần Chi Tu giở đến trang thứ hai, đó là ảnh chụp trong di động của Mục Duy cảnh cô và Tần Chi Tu ngủ trưa, còn lại là rất nhiều ảnh chụp cuộc sống của cô và những người khác trong nhà trọ --- cô cũng không biết la hắn chụp khi nào!

nhẹ ngửi lên mái tóc của cô, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên môi cô, bên tai, bên gáy cô.

Có cô ở đây, thế giới của hắn liền rất an tĩnh.

Rạng sáng, tiếng bíp bíp vang lên, Hà Nhạc Nhạc theo thói quen đứng dậy bấm tắt điện thoại, lại bị Tần Chi Tu kéo về hôn sâu một cái cô mới cảm thấy không đúng lắm, hình như không giống chuông báo thức.

một lần nữa cầm lấy di động, không đợi cô mở lịch sử cuộc gọi ra, tiếng chuông lại vang lên.

Nhìn dãy số, Hà Nhạc Nhạc nhíu mày, lại sợ ầm ĩ đến Tần Chi Tu, cô cầm điện thoại đi ra ngoài phòng.

“Alo??”

“... Hát cho tôi nghe một bài đi.” Giọng nam khàn khàn từ tính vang lên kèm theo chút mệt mỏi.

“...” Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, do dự cắn cắn môi.

“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”

Hà Nhạc Nhạc trực tiếp bấm tắt cuộc gọi, ánh mắt dừng lại trên màn hình một lúc lâu, ánh mắt hơi lóe lên, đem dãy số đó cho vào danh sách đen.

“Tích, tích, tích…” Nghe tiếng vang đơn điệu vọng lại, trong bóng đêm, Thân Đồ Mặc mở con ngươi đen ra.

Lời editor: cho vừa với Thân Đồ, lúc trước ăn hiếp Nhạc Nhạc