Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 312: Vui Vẻ của anh




Chương 312: Vui Vẻ của anh

Lầu 7 nhà trọ Thâm Lam, tuy rằng bên trong đã trang hoàng sửa chữa lại, nhưng Lê Dĩ Quyền vẫn giữ lại toàn bộ mặt tường thủy tinh, Hà Nhạc Nhạc bọc khăn tắm đứng ở phía trước cửa sổ, phía sau là hai ngọn đèn phòng ngủ yên tĩnh.

Trời đêm ánh sao chiếu rất đẹp, lẳng lặng nhìn, trong mắt đều là ánh sáng, làm cho người ta nhịn không được đi đoán xem bên ngoài hàng ngàn ánh sao kia là thế giới đẹp như thế nào. Cũng có sinh mệnh sao? Có nhân loại giống như trái đất này sao?

Nhất định là có. Cho dù trái đất sinh ra vô số kết quả trùng hợp, nhưng vũ trụ lớn như thế, một sự kiện nhỏ cũng có thể xảy ra vô số lần.

"Thích ngắm sao hả?" Nam nhân vừa tắm xong mang theo hương thơm để nửa thân trần, chân không đi đến phía sau Hà Nhạc Nhạc, một tay vòng quanh ôm lấy thân thể cô, một tay vén lên mái tóc dài bên tai, cúi đầu dịu dàng kỹ càng hôn lên da thịt mẫn cảm sau tai, đầu lưỡi ấm áp trêu đùa ngậm lấy thùy tai non mềm nhẹ nhàng mút vào, cho đến khi nó lây lan độ ấm trong miệng, khuếch tán ra da thịt ửng hồng.
Cô luôn sợ ngứa nghiêng đầu mỉm cười rụt cổ lại, "Ừ, khi tâm trạng không tốt thì muốn ngắm, nghĩ lại trái đất so với các vì sao có nhiều bụi bặm như vậy, cả người cũng lập tức thoải mái."

Trái đất cũng là bụi bặm, bản thân là bụi bặm ở trong bụi bặm, cô cần gì lãng phí thời gian chìm trong thống khổ vô vị, phiền não, lại rối rắm.

"... Bây giờ tâm trạng không tốt?" Lê Dĩ Quyền dừng hôn môi lại.

Hà Nhạc Nhạc xoay người ôm lấy cổ hắn, nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp vô cùng của hắn, mỉm cười lắc đầu.

Chỉ tiếc, rất nhiều đạo lý hiểu được, nhưng lại quá khó khăn để làm được.

Hạ tầm mắt, thoáng nhìn nửa thân trên thân hình trần trụi ẩm ướt do vừa mới tắm của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn theo phản xạ ngại ngùng, tầm mắt chuyển hướng sang một bên.
Theo thực tế, cô đã bị mấy nam nhân ôm qua không biết bao nhiêu lần, thậm chí... còn có khi đồng thời bị hai người đàn ông ôm qua, cô hẳn nên có thói quen nhìn mấy người đàn ông này tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mới đúng, nhưng mà, mặc kệ mấy lần, cô vẫn sẽ... không dám nhìn thân thể làm người ta mặt đỏ tim đập của bọn họ.

Hô hấp lặng lẽ rối loạn tiết tấu, lại lơ đãng lấy lòng người đàn ông trước mặt.

Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, Lê Dĩ Quyền chân dài bước đi, đem cô đặt ở trên giường lớn màu lam, cánh tay chống hai bên người cô nhìn cô từ trên cao xuống. Ánh mắt tràn ngập thưởng thức tuần tra trên người cô, đường cong thân hình lung linh bị ra giường làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ mâu thuẫn cực kỳ hào phóng nhưng ánh mắt lại khống chế không được mà né tránh, càng làm cho người ta thầm nghĩ không quan tâm tất cả mà vọt vào thân thể cô làm xằng làm bậy một phen.
"Nhạc Nhạc, nhìn anh." Nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên lồng ngực trần trụi của mình, Lê Dĩ Quyền nhìn cô gái dưới thân thật sâu.

Hắn biết rõ. Nếu như không có yêu cô, hắn vẫn có thể như cũ, có lẽ sẽ tìm một cô gái thích hợp kết hôn sinh con, giống như một người đàn ông bình thường trôi qua cả đời. Nhưng mà hắn bây giờ, lại lựa chọn cuộc sống không thể giải thích được, cuộc sống mà thế gian biết sẽ công kích nhạo báng.

Dắt tay cô dạo chơi trên thân hình nóng rực của mình, cảm giác được rõ ràng chỗ nào bị cô đụng vào cũng hưng phấn run run, mỗi một chỗ trên làn da bị cô vuốt ve đều giống như có sinh mệnh, không ngừng khát vọng cầu xin cô tiếp tục đụng vào.

Không ai, có thể đè nén được khát vọng sâu nhất trong thân thể, càng không ai, có thể kháng cự lại khát vọng được trấn an bởi sự vui thích đến cực hạn.
Muốn càng nhiều, càng nhiều!

Rời xa cô quay về cuộc sống bình thường? Mang theo cả một thân khát vọng xâm nhập vào xương tủy?

Hắn làm không được, cũng không muốn làm.

Hôn lên môi cô, chân mày, hai gò má, nhẹ nhàng liếm bên gáy cô, vai mềm mại, hai vú mềm yếu đứng thẳng, nhẹ nhàng vuốt ve như muốn hòa tan vào trong tay, làm cho hắn thật cẩn thận đưa vào trong miệng ngậm mút trêu chọc, cho đến khi nhũ nhọn xinh đẹp hơi hơi cứng rắn, hắn mới thoáng dùng sức nhẹ nhàng lấy răng nanh khẽ cắn, chọc cho chủ nhân của nó không biết là đau hay là thoải mái mà hừ nhẹ.

"L..."

Hắn nắm lấy tay cô đi vào dưới thân hắn, khi cô bắt đầu nhu thuận an ủi hắn, hắn liền thấp giọng than thở một tiếng, bàn tay to nhanh chóng nhắm vào mật huyệt, ngón giữa thật dài đi qua vách tường đến gần miệng huyệt, đầu ngón tay thu lại một chút làm mật hoa chảy đầy.
Ma sát tê ngứa như dòng điện từ giữa hai chân chạy khắp toàn thân, hoa dịch ấm áp ồ ồ chảy ra, theo đầu ngón tay của hắn trong nháy mắt trượt xuống sau mông.

Men theo dịch hoa, ngón tay dài chậm rãi xâm nhập.

"Ừ..." Chỉ là đầu ngón tay mà thôi, xúc cảm lại rõ ràng như vậy, nó như thế nào xâm nhập vào khe hở trong hoa huyệt mềm mại, như thế nào lại kiên cường dẻo dai đong đưa, mỗi một động tác rất nhỏ cũng trực tiếp quấy ra ái dục nồng đậm.

Cô nhịn không được nhẹ nhàng thở gấp, tay nhỏ bé nắm lấy du͙© vọиɠ dưới thân của hắn chuyển hướng.

"Ừ a..."

"Cho anh sao?"

"Ừ, ừ!"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu mày lại, hắn cố chấp hôn lên môi cô, thắt lưng nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể ấm áp của cô.

"Nhạc Nhạc..."

"A ừ... L..." Cánh tay đặt lên đầu vai của hắn, nâng chân kéo mông của cô lại cố gắng đâm vào.
Cô biết do cô hại hắn, cô biết. Vì thế, cô có thể cho được bao nhiêu, tuyệt đối không giữ lại.

"L... Em yêu anh..."

Nếu đã dơ bẩn, thì cùng dơ bẩn đi.

"Nhạc Nhạc!" Cơ bắp cả người căng chặt, run rẩy, linh hồn từ đầu đến chân đều mừng như điên, kɧoáı ©ảʍ bén nhọn thổi quét mênh mông, tiếng của cô như ca như khóc yêu kiều, chân thành tha thiết uyển chuyển, hắn thầm nghĩ cứ như vậy làm tiếp, nghe tiếp, dài đằng đẵng, từ tóc đen đến đầu bạc.

"Anh cũng yêu em, Vui Vẻ của anh."

Truyền thuyết nói tình yêu sẽ làm con người biến thành nghệ sĩ, thì ra là sự thật.

"L..."

"Anh muốn nghe... em nên đổi xưng hô khác."

"Ừ a... Dĩ Quyền, Quyền... A a..."

Hồi lâu.

"Thích tư thế gì?"

"Em... A..."

"Như vậy thì sao?"

"Dĩ Quyền, a! Quyền, đừng ── a a..."

"Thích như vậy? Vậy làm nhiều một hồi lại đổi."
"A ừ... L..."

"Kêu sai rồi, muốn dạng trừng phạt gì?"

"Không cần, a a..."

...

Lại thêm một hồi lâu.

"Bao nhiêu điểm?"

"Ừ? Cái gì..."

"Thi lại của anh, giám khảo đại nhân."

"... Thất bại!"

"Như vậy hả... Vậy thi lại thêm vài lần."

"A? Không, không phải! Em không phải có ý này! Max điểm, max điểm, a ── "

Thật vất vả từ trên giường Lê Dĩ Quyền còn sống mà đi xuống dưới, sau khi ăn xong bữa sáng tiễn Tần Chi Tu đi rồi, Hà Nhạc Nhạc kiên quyết ôm laptop ngồi ở phòng khách lầu 1, mặc cho Lê Dĩ Quyền nói gì cô cũng sống chết không chịu đi lên.

Sau khi cuộc thi 《 Nữ hoàng 》 được phát trực tiếp, nhất thời tiết mục này tăng vọt về lượng người xem, thường thường 10 tin nóng thì có 6 cái liên quan đến cuộc thi 《 Nữ hoàng 》. Đương nhiên, tiêu điểm chú ý của mọi người không chỉ ở các trận đấu.
Nhà tài trợ nửa đường lại bị đổi, công ty truyền thông Mâu Tư tham gia chế tác, 100 người chuyên nghiệp tham gia bình phẩm, 6 thí sinh đoạt lấy ở sau màn ảnh, chuyện linh tinh của 20 thí sinh... thật thật giả giả.

Lê Dĩ Quyền dùng phần mềm đặc biệt sàng lọc sắp xếp giúp cô những bình luận trên mạng có liên quan, khi xem vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc rất bình tĩnh, ngược lại Lê Dĩ Quyền lại tức giận.

"Phương tiên sinh đi nghỉ phép, anh không trở về văn phòng luật sự cũng không sao hả?" Hà Nhạc Nhạc quay đầu hỏi.

"Không có việc gì, có tình huống gì Tiểu Vũ sẽ gọi điện thoại."

"Nhân hòa nhân hòa người trong lúc đó...(nhạc chuông điện thoại)" Lê Dĩ Quyền vừa dứt lời, di động Hà Nhạc Nhạc liền xuất hiện tên Nhậm Linh Vũ.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Lê Dĩ Quyền duỗi cánh tay dài lấy điện thoại.
"Nhạc Nhạc! Cái con tiện nhân Thôi Nhã Nhiên kia quả nhiên tìm thủy quân (nhóm người chuyên đi công kích có chủ đích và được trả tiền trên mạng xã hội) khắp nơi tung lời đồn!"

Im lặng không hé răng chờ Hà Nhạc Nhạc nghe Nhậm Linh Vũ nói xong, chờ Hà Nhạc Nhạc tắt điện thoại, Lê Dĩ Quyền mới mở miệng.

"Em đã sớm biết rằng Thôi Nhã Nhiên sẽ làm như thế?"

Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, "Nếu như cô ta kêu người khác truyền tin đồn về em nhiều năm như thế, bây giờ em đã ở trước mặt công chúng, sao cô ta lại không làm chứ? Nhưng em đúng là không ngờ tới, cô ta lại tự mình lộ diện đi tham gia cuộc thi."

Lê Dĩ Quyền cúi đầu suy nghĩ, tay phải tiếp tục ôm cô, tay trái linh hoạt ở trên bàn phím đánh nhanh vài cái, xem xét tình huống thảo luận của cư dân mạng về trận đấu.
"Thời gian này đang trong quá trình chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo, tìm vài từ khóa liên quan... sau trận đấu trước đã có mấy nhân viên cố định tung lời đồn ra, chẳng qua cho tới nay tin tức truyền ra cũng cực nhỏ, độ chú ý cũng không cao, lời đồn này cũng không khiến nhiều người phản ứng."

"Ý của anh là, cô ta đến dự thi cũng là muốn hấp dẫn sự chú ý cho em?"

"Có thể tính đến khả năng này."

"... A, bây giờ em có chút tin tưởng suy đoán của Linh Vũ."

"Đoán cái gì?"

"Thôi Nhã Nhiên, yêu em đến mức sống chết, cố ý làm hỏng thanh danh của em để mọi người rời xa em, cô ta lại một mình độc chiếm."

Biết rõ cô là đang trào phúng, Lê Dĩ Quyền nghe thấy trái tim lại căng thẳng, tay trái nâng cằm cô liền hôn.

Nhưng mà Thôi Nhã Nhiên nhất định không thể tưởng tượng được, tình huống thật sự của cô bây giờ, so với lời đồn càng làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối hơn nữa.
Nhiệt tình hôn đáp trả Lê Dĩ Quyền, trong lòng Hà Nhạc Nhạc yên lặng nghĩ.

Ở sân bay.

"Tổng giám, đây là tư liệu anh muốn. Nhưng ba năm trước Thôi Nhã Nhiên đã di dân đến nước Y, tư liệu tìm được vài năm gần đây ở bên trong." Lâm Kỳ báo cáo cực kỳ công thức hóa.

Thân Đồ Mặc nhận lấy tư liệu, mở trang thứ nhất ra, ánh mắt dừng trên tấm hình đám học sinh tiểu học đang chụp ảnh tập thể.

Trung tâm ảnh chụp, lộ ra khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn tươi cười sáng lạn, động lòng người.

Khóe miệng không tự giác gợi lên chút tươi cười, Thân Đồ Mặc khép tư liệu lại, "Về nhà trọ."