Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 320: Không thể buông tay




Chương 320: Không thể buông tay

Trên đỉnh núi, một đôi nam nữ dựa sát vào nhau ngồi ở trên ghế đá, lẳng lặng ngồi nhìn đèn đuốc tràn ngập.

"Nhân hòa nhân hòa người trong lúc đó ──" Tay Hà Nhạc Nhạc vừa đụng tới di động, Lê Dĩ Quyền liếc nhìn màn hình liền bắt lấy bàn tay nhỏ bé vuốt ve.

"Xảy ra chuyện gì?" Quay đầu nhìn lại, Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng hỏi.

Cúi đầu hôn lên mặt cô, Lê Dĩ Quyền vòng tay ôm chặt lấy thân thể cô vào trong lòng.

Hắn luôn thích ôm cô như thế, để cho cô an tâm dựa vào lòng hắn. Hà Nhạc Nhạc nhìn di động không ngừng đổ chuông, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại nghe máy.

"Còn chưa tới nhà sao?"

"..." Hà Nhạc Nhạc hơi hơi nghiêng đầu, dừng một chút, "Lân, em ── "

"Cô ấy đêm nay không quay về." Lê Dĩ Quyền bỗng nhiên tiến đến cầm lấy di động nói.
"Lê Dĩ Quyền!" Nguyễn Lân gầm lên.

"L?" Hà Nhạc Nhạc khó hiểu.

Lê Dĩ Quyền cầm lấy điện thoại tắt nguồn, nâng cằm cô lên nặng nề hôn. Cùng với sự dịu dàng kiên nhẫn ngày xưa rất khác nhau, cái hôn này tràn ngập tính chiếm hữu, giống như phải ăn hết cô vào trong bụng, hoặc là muốn trên người cô lưu lại mùi của hắn, sự tồn tại của hắn thật lâu.

"L..."

"Nhạc Nhạc, cho em."

"Trước tiên nói thử xem anh xảy ra chuyện gì thế."

Lê Dĩ Quyền xoay người Hà Nhạc Nhạc lại, nâng tay vỗ về vô cùng nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. "Anh còn cần một chút thời gian nữa."

"Thời gian gì?"

"Có thể bình tĩnh hòa khí đem em đưa đến trong lòng nam nhân khác."

"... L ── "

Lê Dĩ Quyền che đôi môi cô lại, "Thực xin lỗi, anh biết anh không nên làm em khó xử, nhưng chuyện này thật sự rất khó so với tưởng tượng của anh."
Không tự chủ được nắm chặt lấy thắt lưng của hắn, Hà Nhạc Nhạc hồi hộp nhìn chăm chú vào đôi mắt phượng đượm buồn của hắn. Chẳng lẽ hắn, hắn cuối cùng ──

L!

Nhìn thấy biểu cảm như muốn khóc của cô, Lê Dĩ Quyền coi như thoải mái lộ ra chút tươi cười tao nhã nhu tình. "Nếu như em đem đôi mắt thỏ này trở về, bọn họ sẽ tẩm quất anh đó."

Nước mắt tuôn rơi xuống, cô cúi đầu không dám nhìn hắn.

Cô nghĩ, thậm chí cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, L, cùng với mấy người đàn ông ở nhà trọ cuối cùng sẽ có một ngày không chịu nổi, không thích, không cần, rồi lựa chọn biến mất trong cuộc sống của cô. Nhưng cô không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới... đau như thế, đau giống như có người nhổ tận gốc rễ trong lòng cô ra!

"Sao lại hay chọc em khóc như vậy, có phải em cảm thấy anh rất đáng giận đúng không?"
Cố chết lắc đầu, lưu luyến nâng mắt nhìn hắn. Nếu hắn thật sự lựa chọn rời đi, cô, cô ──

Ôm chặt lấy thân thể hắn, tránh cánh tay hắn ra, "L, ôm em."

Ôm lấy thân thể của cô, Lê Dĩ Quyền cất bước đi về phía xe, kéo cửa sau ra liền thả cô lên ghế sau.

Giống như đánh giá một báu vật độc nhất vô nhị, hắn thong thả cởi bỏ quần áo của cô, kéo quần dài của cô xuống. Da thịt mềm mại tuyết trắng thật đẹp, sắc môi hồng nhạt, bộ ngực sữa theo hơi thở của cô chập chùng cao thấp. Nhìn chằm chằm lên thân thể lung linh của cô, Lê Dĩ Quyền cởi bỏ quần áo đặt lên ghế trước, lập tức nặng nề đè lên người cô, muốn dùng bản thân mình che giấu cô, che giấu trong thân thể của chính mình.

Lời lẽ giao nhau, hương thơm mê loạn, Hà Nhạc Nhạc cầm lấy bàn tay to của hắn đưa đến bên hông. Lê Dĩ Quyền hơi nâng hạ thân lên, chấp nhận cô lôi kéo làm hắn đi đến chỗ khác.
"Chạm vào em..."

Khi Lê Dĩ Quyền vô cùng thuần thục bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng huyệt, miệng huyệt dính dính tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm hoa hạch cũng mang đến từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô cũng nắm lấy côn ŧᏂịŧ đang dâng trào của hắn, xoa nắn qua lại, rõ ràng khi được chạm đến du͙© vọиɠ của hắn ngày càng cứng rắn hơn.

Cô là cô gái của một mình hắn, thân thể hắn chỉ có tiến vào một mình cô! Khi nghĩ vậy thân thể cô liền nhịn không được co rút hoa huyệt, kẹp chặt lấy đầu ngón tay của hắn.

"Sâu hơn một chút."

Nhìn đôi mắt đang cầu hoan của cô, Lê Dĩ Quyền hạ thân thể hôn lên hai vú mềm mại đầy đặn của cô, tiếng hút chụt chụt làm nhũ nhọn đỏ bừng, dùng sức lớn đến mức muốn hút ra chất lỏng mỹ vị gì đó.

Ngón tay đâm vào hoa huyệt của cô gập lại gãi gãi, vừa rút ra lại tàn nhẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách tường thịt bên trong, vừa đau vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cô giật mình hét ầm lên.
Buông ra, siết chặt, buông ra, lại siết chặt, càng siết càng lâu càng siết càng chặt... cuối cùng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thô bạo đơn giản càng làm cho suиɠ sướиɠ đến nhanh hơn.

"A a... L!" Hoa huyệt trống rỗng khó chịu, run rẩy, "Em muốn anh! Cho em!"

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng như cô mong muốn ma sát bên ngoài đóa hoa sưng đỏ đang chậm rãi phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, cô cắn môi dưới mà rêи ɾỉ, "Nhanh, cho em!"

"... Nhạc Nhạc."

"Đúng, em là Hà Nhạc Nhạc, một cô gái đang bị Lê Dĩ Quyền làm!"

Bị lời nói của cô làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người, Lê Dĩ Quyền buông lỏng kiềm chế hung hăng đâm vào hoa huyệt giữa hai chân cô, côn ŧᏂịŧ kiên cường xâm nhập thật nhanh vào khe hở nhỏ, tiếng va chạm giữa hai người phát ra liên tục.

Bốp bốp bốp bốp!

"A..." Bủn rủn tê dại cùng với kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình ái từ bụng đi thẳng đến cả người, cô nâng cao mông lên, kẹp chặt lấy phần eo rắn chắc mạnh mẽ của hắn. "A... A a..."
Nghĩ muốn nói gì đó, nhưng mà thân thể không ngừng bị xỏ xuyên suиɠ sướиɠ đến điên rồi, làm cho cô mở miệng chỉ có thể phun ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Hắn ôm cô, hắn cắm vào cô, hắn thoải mái sao? Thích ôm cô như thế sao?

"A..." Uyển chuyển rêи ɾỉ, cô nhìn sắc mặt hắn đang dần dần nhăn lại, chìa tay về phía đầṳ ѵú khéo léo của hắn, nhẹ nhàng khẩy khẩy, côn ŧᏂịŧ lập tức cứng rắn hơn, cô xoa nắn ở trong tay liền dùng sức véo một chút, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ gợi cảm của hắn, thân thể nghiêng lại khiêng một chân của cô lên, quỳ gối ở trên ghế sau càng thêm điên cuồng mà đâm vào.

"Không, a a..." Tư thế đứng nghiêng như vậy sẽ càng đâm sâu đến chỗ cô không chịu nổi, điểm chết người là chân cô lại bị ôm lấy nên cô không thể trốn thoát.
"A a a... L!" Nóng quá! Thân thể của hắn càng nóng hơn, bụng của cô cũng nhanh tan rã, thân thể của hắn cũng nhanh...

Cao trào co rút, dưới thân gắt gao cắn lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, hắn lại đâm vào rút ra hăng say hơn.

Cả cơ thể treo ở đầu sóng, tinh thần bị thời gian dài cao trào cọ rửa đến mê mẩn không chịu nổi, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng nhanh chóng rút cắm sau đó kịch liệt bắn ra, mà cô đã sớm bị hắn tăng nhanh tốc độ ra vào làm đến mức hoàn toàn xụi lơ.

"L... Đứng lên một chút." Một hồi lâu, cô thở dốc nói.

Cô nhấc chân lên không có sức đạp lên ghế dựa, bất chấp quần áo hắn đang đặt trên đó, không để ý đến việc thẹn thùng ở trước mặt hắn đưa cái mông dâʍ ɭσạи lên, chìa tay quẹt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ của mình đang chảy ra xoa lên cúc huyệt đang co rút ở phía sau.
"Nơi này cũng muốn... Em muốn anh, chiếm giữ tất cả của em!"

Tất cả cô!

"Được."

Lê Dĩ Quyền nâng thắt lưng làm cho đầu cô dựa vào người của mình, cúi đầu liếm liếm lên cúc huyệt đang run rẩy.

"Không ── không cần!" Giãy dụa muốn né tránh, hắn lại cầm lấy hai vú của cô đè lại, đầu lưỡi cố chấp chui vào cúc huyệt đang gắt gao khép kín xoay tròn liếʍ ɭáρ.

"Không cần, L! Xuống, lần sau lại... L! Anh yêu, mau vào, xin anh! Rất ngứa..." Tiếng cầu xin tha thứ kiều mỵ làm hắn nghe thấy liền dâng trào, đôi mắt Lê Dĩ Quyền hồng lên, mở cánh mông của cô ra, để ở khe hở đã được thấm ướt hung hăng đâm vào.

"A ừ..."

"Lại kêu một lần nữa."

"Kêu, kêu cái gì?"

"Anh yêu."

"..."

Đâm vào rút ra mạnh hơn, ngón tay để ở hoa hạch cực kỳ mẫn cảm.

"Đừng, đừng chạm vào, anh yêu..."

"Nói, sau này em đều thuộc về một mình anh."
"A... Sau, sau này? Anh, anh không phải, không cần, em sao?"

Trái tim co rút lại, đau đớn làm hắn thiếu chút nữa không còn sức tiếp tục. Lê Dĩ Quyền cúi người xuống một chút lại thong thả mà đâm vào, "Còn nói chuyện giống như vậy nữa, sẽ khiến cho hai chân của em không khép lại được."

"... ừ!" Dùng sức ôm lấy nam nhân trên người, không biết là vui thích hay suиɠ sướиɠ mà nước mắt trào ra.

Sáng sớm, Hà Nhạc Nhạc rón ra rón rén mở cửa phòng ngủ của Nguyễn Lân ra, nhìn trộm xung quanh.

Trong phòng tối thui, nhìn gì cũng không thấy.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cô dựa vào ánh sáng đến gần giường lớn, nhìn thân ảnh đang gồ lên trên giường, Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, nhấc chăn lên, chui vào.

Nguyễn Lân luôn luôn ngủ khỏa thân.

"Đã trở lại?"

Ặc... Hà Nhạc Nhạc cứng đờ, "Ừ."

Mặc kệ, ngựa chết làm thành ngựa sống !
Há mồm ngậm lấy côn ŧᏂịŧ lớn trần đầy tinh thần, cô lấy lòng tận tâm hút lấy phun ra nuốt vào.

Nguyễn Lân một đêm chưa ngủ mở mắt bình tĩnh nhìn trần nhà.

Muôn vàn oán giận, tất cả uất ức, nhưng trong khoảnh khắc cô xuất hiện liền biến thành cảm giác quyến luyến.

"Tối hôm qua anh biểu hiện không tốt sao?"

Hà Nhạc Nhạc phun vật cứng ra, chui ra khỏi chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nóng hầm hập kề vào người Nguyễn Lân, "Đẹp trai ngây người, Vương của em."

"... Thật sự?"

"Ừ! Đẹp trai đến đui mù." Hôn lên vai hắn, cô làm nũng lấy mặt cọ cọ, "Không nên cho anh tham gia... Anh là của em."

Đều là của cô! Tuyệt đối... không dễ dàng buông tha!

Ông trời cho cô cơ hội như vậy, sao cô lại bỏ lỡ chứ?

Dâʍ đãиɠ vô sỉ thì như thế nào? Với việc ruồng bỏ du͙© vọиɠ chân thật của bản thân, cô tình nguyện thử!
Thắng, cả đời này cô không uổng.

Thua, cô không uổng cả đời!

"... Cô gái thiếu bị làm mà!" Xoay người một cái đặt cô ở dưới thân thô bạo hôn môi, trong miệng mắng, nhưng trong mắt là sự say đắm chết người.