Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 321: Không để ý




Chương 321: Không để ý

Sau trận đấu đầu tiên của tốp 10, tuy rằng đa số người xem đều không dị nghị nhiều về kết quả, nhưng nghệ sĩ giúp đỡ lại khiến cho rất nhiều tranh luận xảy ra. Giống như, thân phận, địa vị, danh tiếng của nghệ sĩ giúp đỡ, đơn vị tổ chức có cố ý thiên vị hay không? Có mấy tiết mục của các nhóm được chỉnh sửa rõ ràng hoàn mỹ hơn rất nhiều, lên hình còn được cắt ghép thích hợp, có phải là kết quả mà đơn vị tổ chức cố ý làm hay không?

Vì tỏ vẻ tôn trọng khán giả, đơn vị tổ chức làm sáng tỏ bằng một câu ── "Chúng tôi cũng không có làm gì cả, tin tưởng khán giả xem trận đấu có thể thấy được tất cả sự thật."

Nói cũng giống như không nói.

Thế là nhóm truyền thông tự nhiên đều đem micro chuyển về phía nhóm nghệ sĩ giúp đỡ.
"Nguyễn Lân, sao anh lại đi giúp Hà Nhạc Nhạc và Lý Yên Tĩnh thi đấu vậy? Là có lý do gì đặc biệt sao?"

"Nghe nói Hà Nhạc Nhạc từng làm trợ lý tạm thời của anh, anh là vì quan hệ này mà đi hỗ trợ sao?"

"Có lời đồn nói quan hệ của anh và Tần Chi Tu trên mức công việc, xin hỏi anh có ý kiến gì với lời đồn này?"

"..."

"..."

Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ đào ra được gì đó giữa Nguyễn Lân và Hà Nhạc Nhạc, nhưng mọi người rất nhanh phản ứng lại. Bọn họ đương nhiên biết Nguyễn Lân thích con gái, nhưng hiện nay nhóm fan lại đang thịnh hành ship couple nam nam yêu nhau a! Thế là, một đám fan chuẩn bị hỏi Hà Nhạc Nhạc lập tức đổi hướng, hỏi Nguyễn Lân và Tần Chi Tu.

"..." Nguyễn Lân nhìn quét qua mọi người một vòng, "Quan hệ của tôi và hắn, đúng là không đơn giản."

Mà Tần Chi Tu khi xuất hiện trước mặt truyền thông cũng nói giống như thế.
Sau khi đưa Tần Chi Tu lên xe bảo mẫu, Quý Tiết quay lại lễ phép cười cười với đám phóng viên, "Tiết mục lúc trước, là sự khiêu chiến của Chi Tu đối với bản thân, cũng là một lần đột phá, còn việc cùng Nguyễn Lân... Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết, Chi Tu thích con gái thôi."

Một người là cực phẩm ảnh đế, một người là ca sĩ thần tượng đẹp trai, bởi vì một cái hôn, liền tạo ra một fanclub ── couple Lân Tu. Thời gian vài ngày, các loại kịch bản, ngôn tình fanfic ngược luyến, ngọt luyến lần lượt ra đời, hơn nữa đang trong thời gian tuyên truyền của bộ phim 《 Một đời một kiếp 》nên tổ quan hệ xã hội của Mâu Tư cũng vui vẻ để hai người bọn họ trở thành đề tài. Đến việc vì sao hai người lại đi giúp Lý Yên Tĩnh và Hà Nhạc Nhạc thi đấu, đều trực tiếp bị mọi người bỏ qua.
"Mưa mặt trời thuốc trễ, nước biếc mới trì đầy. Hai yến bay tới liễu rủ viện, nhỏ các họa mành cao cuốn." (lời bài hát) Tay đang cầm tài liệu, Hà Nhạc Nhạc đọc xong vài câu liền chuyển mắt nhìn về phía Tần Chi Tu.

Tần Chi Tu ôm lấy đàn tỳ bà vặn vài cái, hình như không hài lòng, lại ngồi vào trước đàn tranh, nghĩ nghĩ, vừa ra tay liền vang lên giai điệu động lòng người. Trong chốc lát sau Tần Chi Tu đứng dậy đi về phía máy tính, trên màn hình là đoạn nhạc vừa nãy.

"Ai ai ai!" Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đi qua đứng cạnh hắn.

Tần Chi Tu tươi cười, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, từ phía sau máy tính đứng lên.

Hà Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ chuyên chú của hắn, đi ra khỏi phòng rót ly nước cho hắn. Trận đấu lần trước Tần Chi Tu đàn một khúc nhạc cổ, nhưng lần này hắn không hề có dáng vẻ một mình ôm nhạc phổ buồn bã soạn nhạc, mà nhờ cô giúp đỡ hỗ trợ tìm linh cảm ca từ.
Cô rất thích giúp đỡ như vậy. Nghe được một khúc nhạc phù phiếm làm người nghe tinh thần nhộn nhạo, cô chỉ hận bản thân không phải một người tài hoa thiên phú, không thể viết khúc nhạc này thành một bài hát!

"Thích không?"

"Ừ! Nghe rất hay!" Hà Nhạc Nhạc vội vàng gật đầu không ngừng.

Tần Chi Tu tươi cười càng động lòng người hơn, đem khúc nhạc vừa nãy đàn thành một đoạn nhuần nhuyễn hơn, hắn đứng lên mềm mại ôm hôn cô.

Bởi vì cô, âm nhạc của hắn cũng có nhà.

Nước sữa hòa nhau vừa mới bắt đầu, tiếng chuông di động phá hoại phong cảnh đột nhiên vang lên.

"Tu..." Thấy Tần Chi Tu hình như không muốn nhận điện thoại, Hà Nhạc Nhạc nghi hoặc hỏi.

Người biết số điện thoại của Tần Chi Tu không nhiều, trên công việc bình thường cũng hay gọi điện cho Quý Tiết và người đại diện, ở chung mấy tháng cô cũng chưa từng nghe thấy điện thoại của Chi Tu vang lên. Trong đầu đột nhiên nhớ tới một cái tên, Hà Nhạc Nhạc vội vàng đẩy Tần Chi Tu ra.
"Nghe điện thoại trước đi."

"Không cần." Tần Chi Tu lẩm bẩm nói, đôi môi đỏ mọng mê người cố chấp lưu luyến trước ngực cô.

"Có khả năng là Đỗ tiểu thư đó?"

Tần Chi Tu ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong sáng của Hà Nhạc Nhạc, hình như có chút do dự.

"Em sẽ để ý sao?"

"... Sao có thể chứ." Hà Nhạc Nhạc cười cười, xoa xoa đầu của hắn, "Dù sao cô ấy cũng là người mà anh yêu nhiều năm như vậy."

Tần Chi Tu cúi đầu, lập tức nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trịnh trọng lắc lắc đầu. "Không giống nhau."

"..." Trên mặt Hà Nhạc Nhạc hiện lên chút xấu hổ, nhìn quần áo hỗn loạn, "Em hiểu được, em sẽ không... Sẽ không để ý."

Gặp quỷ! Rõ ràng cô không ngại, vì sao đột nhiên lại thật sự để ý chứ? Bởi vì hắn nói 'không giống nhau' sao? Cho dù không giống nhau, cho dù cô so với Đỗ Vi quan trọng hơn trong lòng hắn thì như thế nào? Đó không phải là chuyện bình thường sao? Chi Tu từ nhỏ đã thích Đỗ Vi, mà cô, cô...
Không dám nghĩ tiếp nữa, cũng không dám nhìn Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc làm bộ muốn đứng lên.

"Anh không có yêu Đỗ Vi." Một lần nữa đặt cô ở dưới thân, Tần Chi Tu hôn lên môi, cằm, cổ cô.

"Tu?"

"Anh đã từng cho rằng anh yêu cô ấy, cho đến khi... anh thực sự biết được mùi vị yêu là gì." Kéo một chân của cô ra, thẳng lưng đâm vào trong cơ thể cô, động tác của hắn rất có nhịp, giống như cùng giai điệu với âm nhạc.

"Ừ... Tu..."

"Anh không nói, nhưng có thể làm thành một khúc nhạc, hát cho một mình em nghe, em nguyện ý nghe không?"

"Ừ!" Giọng cô mang theo tiếng khóc đáp lại.

Hôn lên môi cô, gắn bó như môi với răng, động tác dưới thân mạnh mẽ không ngừng nghỉ, không ngờ tiếng chuông di động lại chưa từng từ bỏ ý định.

Một tiếng sau, khi tiếng chuông di động vang lên lần thứ N, Hà Nhạc Nhạc giục Tần Chi Tu nghe điện thoại.
"Tiểu Sửa! Cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại! Cậu có biết tôi gọi bao lâu rồi không! Suốt một tiếng! Vì sao cậu không nhận điện thoại của tôi? Chậm chạp như thế cậu đang làm cái gì vậy?"

"... Có việc gì sao?"

"... Giọng điệu cậu như vậy là sao? Cậu nói chuyện như vậy với tôi hả?"

"Có việc gì sao? Không có việc gì tôi muốn nghỉ ngơi."

"Cậu ── Tiểu Sửa! Mình mang thai!"