Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 339: Phiên ngoại 7: Im lặng phi lễ




Phiên ngoại 7: Im lặng phi lễ

Cô rốt cuộc là cái dạng người gì? Thân thể của cô, lòng của cô...

Cô đã từng nghĩ ba tháng này chính là một cơn ác mộng, sau đó cô lại cam tâm tình nguyện trở lại nhà trọ này. Ngay từ đầu cô là món đồ chơi bị đám nam nhân kia tùy ý đùa bỡn, nay cũng đã làm bạn với cô 4 năm, cưng chiều cô, che chở cô 4 năm.

Chỉ có một người đặc biệt duy nhất, chính là nam nhân trước mắt này.

Hà Nhạc Nhạc yên lặng nghĩ, yên tĩnh nhìn gương mặt nam nhân đang ngủ say bên gối, gương mặt làm người ta đã xem bao nhiêu lần cũng cảm thấy giống như tác phẩm nghệ thuật làm người ta mê muội, còn có... linh hồn làm vô số người kính sợ.

Hắn vì sao lại ở bên cạnh cô?

Vấn đề này đã vô số lần nổi lên trong ý nghĩ của cô, nhưng vô số lần bị cô nhẹ nhàng lau đi.
Hắn thích cô sao? Yêu cô sao? Vì sao lại ôm cô?

Tiểu Tốn đã hơn một tuổi, nhưng cô vẫn không xác định được đáp án của mấy vấn đề này.

Bốn năm, dáng vẻ của hắn so với lần đầu tiên cô gặp hắn cũng không có gì khác nhau, vẫn lạnh lùng độc đoán bá đạo như vậy, đây không phải là cố ý cao ngạo mà trời sinh là một người lạnh lùng cao quý. Tuy rằng, ngẫu nhiên hắn cũng có một số hành động dịu dàng săn sóc nhỏ nhoi, nhưng có thể là do đôi mắt lạnh lẽo của hắn làm cho cô cảm thấy những việc này hắn làm cũng chỉ tùy ý mà thôi, không phải làm bởi vì cô.

Mặc dù như vậy, bốn năm này cô cũng không có từ chối hắn. Hắn cũng giống như bọn họ, cùng nhau sinh hoạt tại cái nhà trọ này, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, đến phòng ôm cô, hoặc là sau khi cô mang cơm đến cho hắn thì hắn liền ôm cô vào lòng xem tin tức.
Thân Đồ Mặc, giống như bởi vì tên của hắn, tất cả những gì hắn làm điều là chuyện đương nhiên.

Lông mày nam nhân nhăn lại, cô chưa kịp nhắm mắt, ánh mắt rình coi liền bị nam nhân này vừa vặn bắt được. Hắn nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô kéo về phía hắn, đôi môi mềm mại nhẹ hôn lên môi cô.

Hôn dịu dàng mà triền miên luôn dễ dàng làm cho người ta choáng váng hơn, nhất là mới sáng sớm, mà khi ngón tay hắn chui xuống dưới thân thử độ ấm của cô, cuối cùng cô cũng không quên nhắc nhở ── "Nhẹ, nhẹ chút."

Tuy rằng đã sinh hai đứa con rồi, nhưng trong bụng cô lúc này là một cặp sinh đôi, đã hơn bốn tháng, cô phải cẩn thận hắn gấp đôi.

"Ừ." Nam nhân đáp nhẹ.

Để không áp lên bụng hơi hơi gồ lên của cô, hắn đỡ thắt lưng để cô ngồi trên đùi hắn, thời kỳ mang thai cô cực kỳ mẫn cảm lại có tính dục mãnh liệt, mà bọn họ nhẹ nhàng rút cắm chậm chạp phóng túng khi thì cuồng bạo càng làm cho cô thoải mái hơn ── nhất là nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nại lại không thể nhịn được của bọn họ, đối với cô mà nói chính là liều thuốc thúc giục tốt nhất trên đời.
"Ừ..." Cái mông co rút nhanh lên xuống ở trên người hắn, côn ŧᏂịŧ thật lớn gắt gao khản trong hoa huyệt nhiều nước của cô mà hoạt động, vách tường non mềm bị cứng rắn nóng bỏng rút cắm ma sát, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không ngừng từ chỗ dưới thân cô nuốt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, càng làm càng khoái nhạc...

Nhịn không được chìa tay đưa về phía lông mày đang nhíu lại của hắn... không với tới.

Thân Đồ Mặc nhìn đầu ngón tay của cô, hai tay khống chế thân thể của cô dừng một chút, nâng nửa người cường tráng khêu gợi lên tựa vào đầu giường, sau đó tiếp tục kiềm chế thắt lưng của cô, khống chế tiết tấu lấy lòng lẫn nhau.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt đang nhíu lại ── với tới rồi.

"Mặc... Đừng, đừng nhăn mặt, nhanh như thế... ừ a..."

Ngón tay từ lông mày nhanh chóng để xuống, tuy rằng khuôn mặt vẫn sẽ theo di chuyển của hắn mà thỉnh thoảng nhảy lên một chút, nhưng không hề nhăn lại nữa.
Hắn thật sự không có thay đổi sao?

Đúng là... cô rất có lòng tham đi.

Sau bữa sáng, L ra khỏi nhà, Thân Đồ tiện đường đưa cô đến công ty ×.

Bốn năm trước sau khi thi tuyển chương trình 《 Nữ hoàng 》 , bởi vì cô vắng mặt ở trận chung kết nên mất đi cơ hội cạnh tranh lồng tiếng cho 'Võ Trời', nhưng đã tổ chức một cuộc thi thì sao có thể chỉ chọn một người? Vì thế bao gồm cả cô và Thanh Nhã trong đó, còn có thêm bảy cô gái lồng tiếng của nhân vật nữ, cô lồng tiếng cho Thượng Quan Uyển Nhi.

Sau đó, lời mời không ngừng. Còn có công ty đĩa nhạc trực tiếp đến mời cô ký hợp đồng làm ca sĩ, còn nói có bệnh sợ hãi ánh mắt cũng không sao, cùng lắm thì hát nhép... đang lúc cô không biết nói gì, Quý Tiết phong lưu phóng khoáng tới đón cô xuất hiện.

"A? Các người muốn cô ấy ký hợp đồng?"
"Đúng vậy, anh là?" Đối phương nhất thời không phản ứng kịp.

Quý Tiết đưa danh thϊếp trong tay ra, "Quý Tiết của Mâu Tư, ông xã của cô ấy."

Chờ đối phương phản ứng được Quý Tiết là nhân vật như thế nào, trực tiếp lộ ra vẻ ngây ngô cười cười đi ra, từ đó về sau không có công ty đĩa nhạc nào tìm cô nữa.

"Muốn làm ca sĩ ra đĩa nhạc sao?" Quý Tiết hỏi cô.

Cô nghĩ nghĩ, lắc đầu. Cô thích ca hát, nhưng cũng không muốn làm ca sĩ chuyên nghiệp, làm diễn viên phối âm ngược lại càng có thể thỏa mãn hứng thú của cô hơn.

Chi Tu ở lầu hai làm cho cô một phòng tác phẩm, bốn năm không ngừng có cái mới mang lên cho cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều rất thỏa mãn. Nhưng muốn nói tác phẩm làm cho cô thực sự thỏa mãn... không thể nghi ngờ chính là hai đứa con của cô.

Cô không nghĩ tới việc bản thân sẽ sinh con sớm như thế, trên thực tế cô luôn luôn tránh thai, cô căn bản không thể tưởng tượng nếu cô có thai sẽ có tình hình như thế nào.
Lần đầu tiên khi cô mang thai, lòng của cô hoang mang lập tức bị mấy nam nhân nhìn thấu, cô biết không thể gạt được liền nói cho bọn họ biết, cũng thản nhiên nói cô không muốn giữ nó... cho tới bây giờ cô nhớ rõ sắc mặt ngày đó của các nam nhân ── đen thùi như bạch tuộc phun ra mực nước.

Nguyễn Lân nói là do hắn đổi thuốc tránh thai, nếu như cô dám bỏ đứa bé, hắn liền đem cô lên trên giường làm đến khi cô có lại mới thôi.

Tu nói hắn thích đứa nhỏ.

Quý Tiết nói cô nghĩ cũng đừng nghĩ, bệnh viện nhà ai dám phá thai cho cô, hắn liền đập bệnh viện đó.

Mục Duy nói đây là việc vui.

L nói cô đừng lo lắng, ba mẹ cô để hắn nói.

Thân Đồ... Hắn đã nói ba chữ, sinh con đi.

Cũng chính vì thế, cô mới thực sự có dũng khí đi đối mặt, tin tưởng vào tương lai xa xôi.

Cô, cùng bọn họ, còn có đứa bé.
Đứa bé thứ nhất là con gái, sinh ra ở tháng 5, tên đứa bé là ông nội đặt cho, gọi là Vui Sướng, Lê Vui Sướng, ý nghĩa suиɠ sướиɠ.

Ngày Vui Sướng được ba tháng, trong lúc vô ý cô nói một câu vui đùa, 'thiếu chút nữa đã không thấy Vui Sướng', các nam nhân liền ăn ý vô cùng, tập thể cùng dạy dỗ cô.

Sau khi có Vui Sướng, mỗi khi đến kỳ nguy hiểm các nam nhân càng thêm muốn cô, làm cho cô nhịn không được hoài nghi bọn họ có phải coi cô làm máy sinh nở không nữa!

Thế là, khi Vui Sướng một tuổi bảy tháng, cô sinh Tiểu Tốn, Thân Đồ Tốn. Tiểu Tốn vừa cai sữa không lâu liền bắt đầu làm người trong không trung, hai tháng làm bạn với ông bà, hai tháng về nước.

"Tiểu Tốn tuần sau trở lại đúng không?" Hà Nhạc Nhạc hỏi Thân Đồ Mặc đang lái xe.

"Ừ." Liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, "Nhớ con sao?"
Hà Nhạc Nhạc mỉm cười, "Ừ." Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con trong màn hình, nhưng nhìn thấy tự nhiên kém hơn nhiều so với việc tự tay chạm vào.

"..." Thân Đồ Mặc lấy điện thoại ra.

"Ách... Không cần về sớm đâu, không sao."

"..." Tắt di động.

Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không nhịn được cười quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa xe.

"Cười cái gì?"

"... Lúc nào thì anh bắt đầu yêu em?" Xoay qua, cô to gan lớn mật hỏi một câu.

"..."

Hơn mười giây sau, sắc mặt Hà Nhạc Nhạc giật mình nhìn Thân Đồ Mặc quay đầu xe chạy về phía nhà trọ. "Em, em hay nói giỡn! Cái đó, hôm nay thật sự có công việc rất quan trọng! Mặc..."

Cầu xin nửa ngày cuối cùng mới làm cho Thân Đồ Mặc một lần nữa quay đầu xe lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước sau không chút thay đổi của hắn, cô không biết tại sao hình như lại thấy được.... một chút mềm mại?
Công việc buổi chiều kết thúc sớm, cô liền nhờ chú Ý tới đón cô. Từ sau khi cô có Vui Sướng, chú Ý và dì Vương liền ở lại nhà trọ, mấy nam nhân bá đạo không cho cô lái xe, cô không lay chuyển được đành phải nghe theo.

Con gái ba tuổi đã đi nhà trẻ, nhà trẻ thuộc một phần của đại học ×, thuận tiện cho ông bà nội của Vui Sướng tiếp sữa đưa đón, cứ cách một ngày L liền đi đón trở về, ngày hôm sau lại cho đi tiếp.

"Mẹ!"

Một tay ôm lấy con gái đang chạy tới, Hà Nhạc Nhạc cười rất xinh đẹp. Con gái có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đuôi mắt phượng hơi hơi nhếch lên yêu kiều xinh đẹp di truyền từ L, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn phúng phính của trẻ con, cũng đã có thể nhìn được chiếc cằm nhọn, cũng khó trách Quý Tiết thường xuyên không đứng đắn nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái kêu là 'tiểu mỹ nhân'.
Nói đến Quý Tiết, Quý Tiết mới hướng dẫn một ca sĩ nữ đi nhận giải thưởng quốc tế, ngày hôm qua Quý Tiết liền dẫn người ra sân bay, đêm nay trao giải, không biết lúc nào thì trở về. Chi Tu còn đang có buổi biểu diễn lưu động, bởi vì trong bụng cô có cục cưng, Chi Tu sắp xếp lại toàn bộ lịch trình, rồi nghỉ ngơi cả một năm ở cùng cô và cục cưng.

Sau khi bộ phim 《 Một đời một kiếp 》hoàn thành, sự nghiệp diễn xuất của Nguyễn Lân lại nghênh đón thời kì hưng thịnh, rất nhiều nhà chế tác lớn lớn chế tác tìm tới cửa. Nhưng dựa theo mấy chuyện cô biết, Nguyễn Lân đã từ chối không ít cái hẹn ở nước ngoài. Cô tìm hắn trò chuyện một lần, làm cho cô hiểu được cô yêu cả một trăm một ngàn gương mặt khác nhau của hắn trên màn ảnh, yêu thích diễn viên chuyên nghiệp lại xuất sắc Nguyễn Lân, rồi ── được rồi, cô có chút hối hận, đã một tháng cô không chạm vào Nguyễn Lân rồi.
Mục Duy một năm bốn mùa thường xuyên xuất ngoại chụp ảnh, cô đã có thói quen, bởi vì chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhất là sau khi có cục cưng, hia ba ngày không thấy ai cô cũng không nhớ gì, vì thế thường xuyên bị Quý Tiết oán giận là "Không có lương tâm".

Khi ăn cơm chiều, Thân Đồ cũng về nhà, bởi vì không phải giờ cơm của hắn, vì thế thỉnh thoảng hắn sẽ ngồi xuống uống ly trà, phần lớn thời gian đều trực tiếp lên lầu, chờ cô hoặc dì Vương mang cô lên cho hắn sau.

"Mặc, uống ──" lời Hà Nhạc Nhạc còn chưa dứt đã thấy con gái đang ngồi trên ghế chạy đến bên người L trốn đi, nửa cái đầu nhỏ sợ hãi nhìn về phía Thân Đồ Mặc, vừa thấy Thân Đồ Mặc nhìn về phía nó, con bé liền "Vèo" một cái rụt trở về.

Đây không phải lần đầu tiên.

Con gái hình như rất sợ Thân Đồ?
Chuyện này cũng không phải là một chuyện kỳ quái, dù sao nhiều người như vậy ở trước mặt Thân Đồ Mặc cũng mềm nhũn, nhưng mà... Thật là "Sợ" sao?

Hà Nhạc Nhạc nhìn Lê Dĩ Quyền, Lê Dĩ Quyền chìa tay ôm lấy con gái đặt lên đùi, "Vui Sướng xảy ra chuyện gì?"

Lê Vui Sướng nhanh chóng nhìn Thân Đồ Mặc liếc mắt một cái, quay đầu nắm lấy chiếc đũa trên bàn, còn nói, "Cục cưng đút ba ba ăn cơm!"

Nhìn chiếc đũa lúc nào cũng có thể rớt xuống trong tay con gái, Lê Dĩ Quyền cười cười, cầm tay nhỏ bé của con gái, "Được, cục cưng đút ba ba ăn cơm, nhưng cục cưng phải tự mình ăn cơm trước mới được."

Thân Đồ Mặc lẳng lặng lên lầu.

Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười cười.

Nửa tiếng sau, cô thấy Thân Đồ Mặc nằm trên sô pha phòng khách chợp mắt, cô và L nắm tay con gái tản bộ trở về, để cho con gái tự mình chơi ở lầu 1 trong chốc lát, cô và L trốn vào phòng điều khiển nhìn hình ảnh trong phòng khách.
Con gái rất yên tĩnh, để cho con bé tự mình chơi thì hơn phân nửa con bé cũng rất ngoan ngoãn tìm một bộ tập tranh đến xem, vì thế bàn trà trong phòng khách có rất nhiều sách báo nhi đồng để con bé xem. Mà cô bé cũng đã đi đến trước sô pha, phát hiện chú xinh đẹp đang ngủ trên sô pha.

Công chúa nhỏ mặc một cái đầm màu đỏ ngẩn người, đôi mắt phượng đáng yêu long lanh nước nhìn xung quanh một chút, chân nhỏ bắt đầu bước từng bước đến phía Thân Đồ Mặc.

Ba bước, hai bước, một bước... chân nhỏ leo lên.

Đuôi lông mày Lê Dĩ Quyền nháy nháy, Hà Nhạc Nhạc lộ ra tươi cười nằm trong tính toán.

Trong phòng khách, công chúa nhỏ chu chu cái miệng nhỏ nhắn cuối cùng cũng đụng tới hai má hơi lạnh của chú xinh đẹp đang ngủ.

Thân Đồ Mặc mở đôi mắt ra, nhìn công chúa nhỏ sững sờ ôm lấy cô bé ngồi lên người hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa nhỏ giật mình muốn khóc, trên dung nhan tuấn mỹ nở ra nụ cười tươi tắn.
"... Nhạc Nhạc."

"Ừ?"

"Anh có thể đem cái tên đang phi lễ con gái anh đá ra ngoài không?"

"... Anh yêu, hình như là con gái chúng ta phi lễ người ta mà?"

Ôm thân thể nho nhỏ mềm mại trên người, ý cười của Thân Đồ Mặc không chút nào che lấp cẩn thận cười với cô bé nhỏ.

Cô gái của cô... có lẽ, tiếp theo sinh một đứa con gái cũng tốt.

~ ~ ~ ~ ~

Cuối tuần vài năm sau, trước cửa sắt nhà trọ Thâm Lam, một ông lão tóc vàng tò mò nhìn xung quanh trong sân.

Trên sân cỏ rộng lớn lại có thêm mấy món đồ chơi dành cho thiếu nhi, vài đứa bé tuổi không giống nhau đang ồn ào chơi đùa chạy trốn. Trong đó có một cặp anh em sinh đôi đáng yêu như thiên sứ phát hiện ra ông lão, đi đến trước cửa sắt, cách một khoảng dùng tiếng Anh còn hôi sữa cùng nhau hỏi:

"Ông ơi, ông là ai? Có cần giúp gì không ạ?"
Giọng trẻ con trong sáng ngọt ngào chiếm trọn trái tim người nghe, ông lão ngồi xổm xuống hiền lành nhìn hai anh em.

"Xin chào, ông là người ở nơi này trước kia. Xin hỏi..."

Hà Nhạc Nhạc từ nhà trọ đi ra, bước nhanh đi về phía cửa sắt, sau khi hiểu rõ, mời ông lão đi vào.

Ngồi trên ghế dưới tàng cây, nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng Hà Nhạc Nhạc luôn luôn lộ ra vẻ tươi cười ấm áp.

"Cô có, sáu đứa bé sao?" Ông lão nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh, có chút không dám tin. Cô gái phương Đông nhìn luôn nhỏ tuổi hơn so với thực tế, chuyện này hắn rất rõ ràng, nhưng trước mắt là sáu đứa bé nha! Mẹ của sáu đứa bé lại là một cô gái bình thường? Thượng đế cũng quá chiếu cố cô gái phương Đông này đi?

Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, chỉa chỉa bụng của mình, "Không phải sáu, là bảy."
Lê Vui Sướng, Thân Đồ Tốn, Tần Cốc, Tần Du, thực hiện lời hứa, Nguyễn Kỳ, trong bụng này chắc là đứa bé của Nguyễn Lân, cũng không biết là nam hay nữ, nhìn thấy bọn họ cưng chiều Vui Sướng như vậy, hy vọng cũng là con gái đi...

"Đúng rồi, ông nói nhà trọ này là do tự tay ông thiết kế?"

"Đúng vậy, có cái gì nghi vấn sao?"

"Xin hỏi, vì sao thang máy không trực tiếp thông tới gara dưới đất vậy? Ngừng xe rồi lại phải vào lầu một, không thấy có chút phiền phức sao?"

"Ha ha... Muốn bọn họ phiền toái một chút a!"

"Ừ?"

"Tôi có ba đứa nhỏ, bọn nó đều bề bộn nhiều việc, nhưng khi trở về nhất định phải qua lầu một, như vậy ban ngày tôi cùng mẹ bọn nó cũng có thể nhìn thấy bọn nó nhiều hơn, buổi tối có trễ chúng tôi cũng sẽ biết bọn nó có về hay không. Nhà trọ này, ngay từ đầu tôi chính là thiết kế một cái nhà." Ông lão ngẩng đầu nhìn nhà trọ, lưu luyến nói.
"... Cảm ơn ông, đã thiết kế một cái nhà tốt như thế." Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Ngôi nhà của một đống nam nhân cực phẩm, cô cùng với bọn họ, còn có bọn nhỏ.