Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 42: Người đàn ông keo kiệt




Warning: SM >.<

“Cô. . . xương cốt cô làm cái gì , hả ? Sắt thép? Sờ không giống nha. . . A! Biết đau à? Vậy nhất định không phải sắt thép rôì. Xương cốt không phải bằng sắt thép. . . vậy ai cho cô lá gan lớn như thế ,hả!”

“Không nói sao? Tốt lắm, tôi thật sự . . . Rất thích tính tình quật cường này của cô. Cô muốn tự mình cởi, hay là để tôi giúp cô?”

“Chậc chậc chậc. . . Nhìn bộ dáng nhăn nhó của cô mà xem, đừng có nhúc nhích. . . Tôi chỉ mới đi vào một nửa thôi, mở chân lớn ra một chút nữa. . . qủa nhiên phụ nữ lúc hành kinh vừa nóng vừa trơn, cho dù không cần làm gì để khởi động, vẫn có thể ── cắm vào!”

“Kêu thật là dễ nghe. . . Xem này , ngay cả cánh hoa cũng không nhìn thấy nữa, rất thỏa mãn đúng không? Chậc, thịt huyệt của cô hút giỏi lắm, tôi mới rút ra một chút nó liền khẩn cấp hút trở về. . . Yên tâm, tôi sẽ để cho dâm động của cô được ăn no, làm đến khi nào nó không thể khép lại mới thôi!”

“Cô nói cô đã tốt nghiệp đại học đúng không? Tốt nghiệp đại học lại tới nơi này để cho người ta cắm, cô nhất định rất thích bị nhiều đàn ông khác nhau thay phiên cưỡi đúng không? Được lắm. . . A, tức giận? Cô càng tức giận ,phía dưới kẹp càng chặt, làm cho tôi càng được thoải mái. . . Làm sao đây? Làm sao để cho cô lại giận thêm một chút nữa nhỉ?”

“Mông cong cao như vậy, là đang hy vọng tôi đánh nó ah? Được. . .  quỳ úp sấp bị  làm từ phía sau, vừa bị đánh vào mông, vừa kêu rên, lãng huyệt thèm ăn còn chảy  nước. . . Cô đúng là con chó dâm đãng.”

“Cảm giác vụng trộm thế nào? Tôi so với Thân Đồ, Nguyễn Lân, ai lớn hơn? Ai to hơn? Ai dài hơn? Ai cứng rắn hơn ? ừh? Nói chuyện! Không nói ah? Chê tôi quá chậm phải không? Thích thô bạo ah? Bây giờ thì sao?”

“Xem dâm huyệt của cô bị tôi cắm đẹp lắm. . . A, quên mất trân châu nhỏ của cô, nãy giờ nó vẫn chưa được an ủi. . . đau? phải không? Rất thoải mái đúng không? Tôi đây lại mạnh một chút ── a, nước mắt chảy ra rồi, sung sướng đến mức đó sao?”

“. . . Tỉnh, ngoan quá? Luyến tiếc một mình tôi chơi? Chúng ta đổi chỗ khác chơi đi. . . Không? Hiện tại mới xin tha , cô không biết đã quá chậm rồi sao? Thả lỏng ra. . . Nếu không dù có dịch trơn nhiều hơn nữa, cô vẫn sẽ bị xé rách đấy!”

“Ách ── sướng lắm. . . bọn Nguyễn Lân cư nhiên không chơi đùa nơi này? ! Nhớ cho kỹ ai là người mở bao cúc hoa nhỏ của cô!”

“Trời! So với dâm huyệt phía trước còn nhanh hơn, kẹp chặt quá! Đừng khóc. . . Kiên nhẫn một chút, trước để cho tôi cắm nhanh ra một lần đã, rồi lại chậm rãi cho cô trải nghiệm lạc thú khi bị cắm vào hoa cúc… ha ha. . .”

“Bé con dâm đãng , nhìn mông của cô xem, mông ngậm lấy một cái dương cụ lớn còn chưa đủ, tiểu huyệt còn hút, hai ngón tay cũng chưa thỏa mãn được nó đâu. . . Hay là muốn một người đàn ông khác đồng thời đến cắm cô sao? Muốn tôi kêu thêm Nguyễn Lân đến không. . . Không được ngất!”

“Đừng, đừng ở trên giường đàn ông lộ ra biểu tình uất ức đáng thương này. . . Như vậy sẽ chỉ làm cho hắn càng thêm thô bạo yêu thương cô mà thôi!”

“Tư vị của cô thật đẹp, tôi cư nhiên giận giữ lâu như thế. . . Nếu không phải lần này cô xen vào việc của người khác, không chừng tôi còn không có cơ hội phát hiện cô lại là thứ đồ chơi cực phẩm như thế naỳ đấy. Cô nói xem tôi có nên thưởng cho cô không? Thưởng cho mông đít nhỏ của cô mỗi ngày đều ăn no được không? ừ? Đừng run. . . Cô run lên, nó sẽ càng cứng rắn ── ”

“Tiểu tiện nhân. . . Tôi không ngừng được làm sao đây? Hai cái động đều bị tôi cắm vừa hồng vừa sưng, càng nhìn càng làm cho người ta. . . Tính trí dâng trào. . . Cứ như vậy chơi cô đến hỏng đi. . .” Người đàn ông vững vàng ôm lấy cô gái đi về hướng phòng tắm, vật cứng giữa hai chân vẫn không ngừng ở sau huyệt cô không ngừng rút cắm.

“Ừ. . .” Hà Nhạc Nhạc nằm trên đầu vai Mục Duy , cau mày nhẹ giọng hừ hừ, sớm đã không còn khí lực khóc lóc giãy dụa .

Bây giờ là mấy giờ rôi? Buổi chiều hay buổi tối? Hay là sáng sớm?

Cô biết. Cô biết cô sẽ phải vì hành vi của bản thân mà trả giá đại giới. . . Cô thậm chí cũng không suy nghĩ sẽ trả giá như thế nào , bởi vì cô biết. . . Việc người đàn ông này có thể làm, nhất định sẽ vượt qua sự tưởng tượng của cô.

“A. . .”

Mục Duy đem Hà Nhạc Nhạc đặt lên bồn rửa tay bên cạnh, để cho nửa cái mông của cô nhẹ nhàng tựa vào, trọng tâm cúc huyệt  của cô rơi xuống vật to dài của anh ta. . .

“Hừ. . .” Lại đưa tay ngón tay sáp nhập vào hoa huyệt lầy lội không chịu nổi , phối hợp với thịt kiếm đang ra vào phía sau, cách một tầng huyệt đạo ma sát, dâm thủy xen lẫn những tia màu đỏ sậm nhè nhẹ theo ngón tay của anh ta ồ ồ chảy ra.

“Dâm thủy của cô sao cứ chảy mãi không ngừng như vậy. . . Thật đúng là thiếu ‘làm’. Địch Phi Vân từ chỗ nào tìm được báu vật như cô thế? Từ trên giường của phú thương nào đó? Hay vẫn là tiệm uốn tóc nho nhỏ?”

Hà Nhạc Nhạc ảm đạm khẽ khép khóe môi, đối với những ngôn ngữ vũ nhục của anh ta dĩ nhiên đã chết lặng. Cô chỉ cảm thấy. . . Nóng quá. . . Nóng quá. . .

“Tôi nói rồi! Không được ngất!”

Anh ta đang nói cái gì? Không được cái gì? Nghe không rõ. . . Thật sự là. . . Một người đàn ông nhỏ nhen như thế, ti bỉ vô sỉ như thế , hạ lưu phóng túng như thế . . . Người phụ nữ nào sẽ xui xẻo gả cho anh ta đây?. . xem ra cô vẫn may mắn , Sau ba tháng, vĩnh viễn không cần gặp lại anh ta nữa. . .

“Hà Nhạc Nhạc. . . Hà Nhạc Nhạc!”

Ừ?

“Hà Nhạc Nhạc? Đáng chết! Con mẹ nó ,Mục Duy !”

Giọng nói của Nguyễn Lân ? Trước mắt tựa hồ có bóng dáng ba người đàn ông. . . Cô bị hoa mắt sao?

“Nguyễn. . . Lân. . .” Là anh ta đang kêu cô sao?