Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 5: Chơi rồi lại chơi




“Ưm…” Hà Nhạc Nhạc than nhẹ một tiếng, Vì “tự cứu” bản thân mà cảm thấy được một tia an ủi. Nhưng là, tại sao anh ta còn không có rút ra? Anh ép ngực cô đau quá, sắp không thở nổi rồi.

“Đau!” Hà Nhạc Nhạc vô lực đẩy người đàn ông nằm trên ngực mình.

Người đàn ông chống cánh tay nhấc thân trên lên, ánh mắt lưu luyến từ cần cổ trắng nõn đến bờ vai đơn bạc của cô, nửa người dưới vẫn nằm bên trong mật huyệt của cô, tay phải nhẹ nhàng vuốt một bên ngực mềm mại mà no đủ của cô, lúc nặng lúc nhẹ.

Bộ ngực của cô yếu ớt mà dị thường mẫn cảm do đêm qua bị anh cắn, nhay, hành hạ. Lúc này anh ở phía trên đùa bỡn làm cô cảm thấy đau đớn, nhưng là…toàn bộ ngực trái phải bị bàn tay to lớn của anh bao lấy, khó có được như lúc này anh dùng động tác mềm nhẹ, một tia khoái cảm theo bộ ngực di chuyển dần lan tỏa ra toàn thân, cô thậm chí còn có thể cảm giác nơi riêng tư đang bị chiếm cứ kia còn đang chảy ra mật dịch.

Hổ thẹn với phản ứng của bản thân, Hà Nhạc Nhạc lấy tay chống lấy thân mình lùi mông lại phía sau, người đàn ông trên thân mình cô bỗng buông lỏng bộ ngực no đủ, rút ra nam căn cứng rắn như hung khí bước xuống giường.

Hà Nhạc Nhạc nhất thời sửng sốt phản ứng không kịp, sau khi quen với bóng tối, mượn ánh sáng từ cửa sổ hắt vào cô đại khái có thể thấy rõ động tác của người đàn ông kia, thấy anh lấy từ trong túi quần một vật phản xạ ra ánh sáng trắng. (chỗ này mình dịch thoát nghĩa chứ thật sự mấy câu cuối không hiểu lắm)

Đông! Hà Nhạc Nhạc nháy mắt từ trên giường nhảy xuống, hướng cửa phòng chạy, động tác kia mau lẹ liền mạch, không giống với bộ dáng của người vừa mới bị hung hăng “yêu thương”. Quả nhiên trước tình thế nguy hiểm con người có thể phát huy được sức mạnh của bản thân, nhưng bi kịch là…Cửa không mở được!

“Điều khiển hệ thống bảo an của nhà trọ này có năm người, cô có thể tìm người khác mở cửa giúp cô!’ Nguyễn Lân thản nhiên nửa nằm nửa dựa ở đầu giường, chậm rãi nói.

Hà Nhạc Nhạc xoay người nhìn người đàn ông trên giường thân thể trần trụi, khẩn trương nuốt nước bọt. Cô đã quên…Cô tuy rằng không có đọc kỹ bản hợp đồng, nhưng hoàn hảo cô có sổ tay sử dụng nhà trọ trong tay. Nhà trọ sử dụng hệ thống bảo an cô đều không có nghe qua, nhưng thiết nghĩ đến việc nhóm phóng viên vì săn tin của các diễn viên mà xâm nhập bất hợp pháp, cô cũng thể lý giải được sự cần thiết của hệ thống bảo an. Ở nhà trọ này hệ thống bảo vệ ann toàn nhất chính là…bị năm vị chủ nhân này khóa cửa nhốt vào, chỉ có năm người bọn họ mới có thể mở được.

Bình tĩnh. Bình tĩnh. Nhất định có cách! Nếu anh ta lại chơi như vậy một buổi tối, cô ngày mai nhất định ngay cả giường cũng không bước xuống được. Cô phải nói gì đây mới có khả năng thuyết phục được anh ta.

Vừa mới định mở miệng, Hà Nhạc Nhạc mới nhớ tới cô căn bản không biết người đàn ông này là ai, xưng hô như thế nào?

“Anh…Anh khỏe. Tôi, tôi tên là Hà Nhạc Nhạc, anh…” (@@ thời điểm như vầy mà bạn ý còn đủ minh mẫn mà để giới thiệu bản thân và hỏi tên người ta)

Nguyễn Lân hơi dừng động tác trên tay, liếc nhìn cô. Hiện tại là thời điểm tự giới thiệu bản thân hay sao? Bất quá bộ dạng của cô gái này giống như con thỏ nhỏ đang bị kinh sợ quá độ…Thật đáng yêu!

“Cô khỏe, tôi là Nguyễn Lân”.

Hoàn toàn không có chú ý tới tên người đàn ông sao có vẻ quen tai như thế, lo lắng duy nhất hiện giờ của Hà Nhạc Nhạc là làm sao để thoát thân! Càng nghĩ, cô càng thấy biện pháp tốt nhất…ăn ngay nói thật.

“Nguyễn, Nguyễn tiên sinh, tôi, tôi thật sự chịu không nổi, anh có thể hay không…” Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân mình lại nói ra những lời xấu hô như vậy…Giọng của Hà Nhạc Nhạc không khỏi càng ngày càng nhỏ “Anh có thể đi tìm người phụ nữ khác”.

Cô gái này có ý tứ. Bảo anh đi tìm người phụ nữ khác. Quần anh cũng đều đã cởi vậy mà cô lại bảo anh đi tìm người khác. Cô gái này đủ can đảm.

“Lại đây”.

“Nguyễn tiên sinh. Cầu xin anh buông tha cho tôi đi! Tôi thật sự không biết nội dung công việc còn bao gồm cả việc này…” Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ kiếm tiền bằng thân thể của mình! Trước kia không nghĩ tới, sau này, sau này lại càng không dám.

“Tôi bảo cô lại đây!”

Người đàn ông hét lên một cách giận dữ cắt đứt lời giải thích của cô, tuy rằng không nhìn thấy rõ biểu cảm của vị Nguyễn tiên sinh này, nhưng đến ngốc tử cũng biết ngựa đực “tinh lực quá thừa” này đang nổi giận! Hà Nhạc Nhạc giống như không nghe thấy nhanh chân chạy về phía phòng tắm, phòng tắm giống như không có sử dụng khóa thông minh.

Đúng vậy! Không phải là khóa thông minh. Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh vào phòng tắm khóa cửa lại, rồi mới dựa vào cửa thở dốc…được cứu rồi!

“Tránh ra!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm lãnh khốc của người đàn ông.

Cái gì? Anh ta muốn làm cái gì? Hà Nhạc Nhạc xoay người xem cửa phòng tắm, chẳng lẽ anh ta muốn…

Phanh!

Cửa phòng tắm tựa như màng trinh mỏng manh của nàng đêm qua, liền cố gắng tìm đường sống cũng không có, ở dưới một cước của người đàn ông liền bị đạp hỏng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đi vào.

“Nguyễn tiên sinh, tôi sai lầm rồi, cầu xin anh đừng…!”

“Không, cô cái gì cũng không có làm sai. Chọc giận tôi sẽ làm tôi “hưng phấn” hơn, điều này, cô làm rất khá!”

“Không, aaaaaaaaaaaaaaaaa……………………..”

………………..

Nước từ vòi hoa sen tí tách rơi trên nền đất, ở trong bóng đêm lại phá lệ rõ ràng, mà so với tiếng nước càng thành thúy hơn là tiếng va chạm thân thể cùng tiếng rên rỉ không ngừng.