Sáng sớm, An Tuyết Thần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức trong lúc đang mơ màng, cô nhắm chặt mắt, vươn bàn tay nhỏ nhắn sờ loạn.
"Alo, ai vậy?!" An Tuyết Thần còn đang buồn ngủ, giọng khàn khàn lẩm bẩm. Bởi vì sáng sớm, giọng nói khàn khàn, có chút quyến rũ.
"Mama, là con, mama còn ngủ sao?" Thanh âm non nớt đầy tức giận truyền đến, An Tuyết Thần tỉnh hẳn, cô mở hai mắt đang còn mờ mờ rồi ngồi bật dậy.
"Tiểu Niệm Ngự, sao con dậy sớm vậy?" An Tuyết Thần hỏi.
"Mama, khụ khụ, con vẫn khỏe, con rất nhớ mama." Bên kia, tiểu Niệm Ngự làm bộ ho khụ khụ, nghẹn ngào nói, nghe cực kỳ đáng thương, khiến cho người ta thương xót.
An Tuyết Thần vừa nghe con ho vài tiếng, thân thể liền cứng đơ, có chút sốt ruột: "Bảo bối, con sao vậy, không khỏe sao? Sao lại khóc?"
Tiểu Niệm Ngự vừa khóc vừa nói: "Không có, Niệm Ngự chỉ là nhớ.... mama quá, tối qua ngủ không ngon, khụ khụ, hình như con bị cảm rồi. Mama, con rất nhớ người."
An Tuyết Thần nghe giọng nói nghẹn ngào của con mà đau lòng, nước mắt tuôn rơi: "Bảo bối, mama cũng nhớ con, mỗi ngày thức dậy đều nhớ con." An Tuyết Thần thực đau lòng. Bảo bối bầu bạn với mình năm năm, đột nhiên không còn ở bên cạnh mình, cô cũng cảm thấy trống trải. Không có cái gì cũng được, nhưng không thể không có bảo bối này.
Đầu dây bên kia, tiểu Niệm Ngự vểnh môi, sau đó nhìn thoáng qua Phàm Ngự đang ghé sát tai vào điện thoại của mình, ném cho anh ánh mắt vô cùng xem thường, muốn nghe ư?
"Mama, con rất khó chịu, hình như sốt hơi cao, muốn ói, nghĩ ngay tới mama, nhớ tới cái ôm của mama." Tiểu Niệm Ngự thay đổi giọng cho tệ hơn, điều này khiến An Tuyết Thần không chịu được.
"Bảo bối, baba con đâu? Baba không ở đó sao?" An Tuyết Thần nóng lòng hỏi.
"Baba? Baba còn đang ngủ. Khụ khụ, khụ khụ, khó chịu quá."
An Tuyết Thần vô cùng sốt ruột, vội nói qua đầu dây bên kia đang giả bộ cực kỳ đáng thương: "Bảo bối, chờ mama, mama liền qua đó xem con thế nào. Được không?"
Tiểu Niệm Ngự vừa nghe thấy thế, liền xả ra một chút ý cười thỏa mãn. "Ừng, mama phải nhanh chút nha, nếu không mama sẽ không gặp được con." Tiểu Niệm Ngự càng nói càng ủy khuất, nghe vậy An Tuyết Thần như muốn bay qua đó luôn vậy.
"Nói bậy gì đó! Mẹ cúp máy trước, mẹ sẽ qua đó bây giờ." Nói xong liền dập máy, nhảy xuống giường, xoay người đi vào phòng tắm. Tiểu Niệm Ngự dập máy, sau đó hất cằm, khinh bỉ nhìn Lão ba, cười nhạo nói. "Chậc chậc, đùa với ai? Theo đuổi phụ nữ còn phải nhờ vào con trai. Lão ba à, không phải ông out rồi chứ, ông cũng già rồi, không còn hấp dẫn nữa."
Phàm Ngự đối mặt với sự châm chọc của con trai, không biết vô tình hay cố ý co giật khóe miệng, bây giờ không thể động tới tiểu tử này, sau này còn phải trông chừng nó. Phàm Ngự lạnh lùng nhìn cậu, mở miệng: "Tiểu tử, hạ thấp baba cũng chính là hạ thấp con đấy, đừng quên, con là do baba gieo giống."
Tiểu Niệm Ngự cười lạnh một tiếng nói: "Cắt, chẳng qua ông chỉ cung cấp một con tinh trùng mà thôi, mama tôi mang thai mười tháng, sinh tôi ra, cho nên mama là giỏi nhất, ông chẳng qua cũng chỉ là công cụ mà thôi."
Phàm Ngự đen mặt hoàn toàn, tiểu tử này, còn nhỏ vậy mà rành gớm, sao mà cái gì cũng biết vậy? Phàm Ngự vẫn nghĩ đàn bà là công cụ sinh con, nhưng không ngờ chính mình lại bị con trai suy đồi thành công cụ. Điều này làm cho anh thực thất bại. Mẹ nó, từ khi nào mà mình để cho con trai quở trách như vậy?
Sau đó khẽ động miệng xấu xa cười: "Tiểu tử, con biết đàn ông dùng cái gì để truyền tinh trùng sao?"
Tiểu Niệm Ngự nhìn Phàm Ngự, sau đó nhìn vào đáy quần của anh, nhíu mày. "Còn không phải cái ở dưới quần kia?"
Phàm Ngự nhếch miệng, tiểu tử này, so với mình nó còn mãnh liệt hơn, vậy tương lai sau này không phải mê hoặc hàng vạn cô gái a, tuyệt đối sẽ là kẻ sát gái mà.
"Tiểu tử, của con còn nhỏ quá, muốn nó lớn, chờ mười năm nữa đi, gừng càng già càng cay." Nói xong Phàm Ngự liền rời đi, để lại tiểu Niệm Ngự trừng mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Tương lai, cái của tôi sẽ hơn hẳn cái của ông.
(Thảo Thảo: *Đỏ mặt* , thiệt bó tay với cha con nhà này......)
Mấy ngày nay, tiểu Niệm Ngự lên mạng tìm một số chuyện có liên quan đến lão tử của mình, không thể tưởng tượng được sự uy hiếp kiêu ngạo của lão tử mình như vậy, tài sản nhiều như thế, cậu phải cướp về, cho mama một cuộc sống tốt.
An Tuyết Thần quýnh lên, vội vàng đến biệt thự trên sườn núi. Đến nơi, vào trong liền thấy hai cha con họ ngồi trên bàn ăn bữa sáng, An Tuyết Thần một lòng sốt ruột muốn gặp con cho nên cũng không phát hiện ra điều bất thường.
"Bảo bối."
Tiểu Niệm Ngự bị tiếng gọi này hù dọa, lau miệng qua quít một chút, sau đó liền ra vẻ yếu ớt, tranh thủ sự đồng cảm của mama.
"Mama, mama đến rồi à, con rất nhớ mama." Nói xong liền nhào vào lòng An Tuyết Thần, nhưng lại làm bộ như không có sức. An Tuyết Thần nhìn con mà đau lòng, vội tiến lên ôm lấy con.
"Ưng, mama đến đây, con sao vậy, sao lại để mình bị cảm lạnh? Buổi tối lại đá chăn phải không?" Vẻ mặt An Tuyết Thần đau lòng.
Phàm Ngự liếc mắt tiểu Niệm Ngự đang nép vào lòng An Tuyết Thần, cọ cọ trước bộ ngực mềm mại của cô, bộ dáng mê đắm, Phàm Ngự nhìn mà phát bực, trong nháy mắt liền muốn biến thành tiểu tử kia. Dám ăn đậu hũ người phụ nữ của mình.
Phàm Ngự nắm chặt dao nĩa trong tay, gắt gao nhìn tiểu tử kia. Tiểu Niệm Ngự cảm nhận được ánh mắt kia, càng ra sức biểu lộ, càng ra sức cọ mạnh hơn, làm nũng.
An Tuyết Thần ôm bảo bối của mình, cô thực sự yêu vô cùng. Cô hạnh phúc, khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng vỗ đầu con, hoàn toàn không để mắt tới người đàn ông tức giận ngút trời ở bên kia. Phàm Ngự nhìn bộ dáng tươi cười hạnh phúc của cô, hoảng hốt. Bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy cô cười như vậy.
"Khụ khụ." Phàm Ngự ho khan, đánh vỡ không khí nhạt nhẽo này. An Tuyết Thần thế mới để ý đến trên bàn còn có người đàn ông kia đang nhìn mình. An Tuyết Thần ôm con trai tiến tới bàn ăn, sau đó ngồi xuống, nhìn anh, nhíu mày. "Thằng bé phát bệnh mà anh không biết sao?"
Phàm Ngự chỉ nhìn cô, không nói lời nào, thực hưởng thụ vẻ mặt tức giận của cô. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, anh vẫn ngông cuồng như vậy, rốt cuộc mình để Niệm Ngự ở với anh ta là đúng hay sai? Cô dịu dàng nhìn cậu bé trong lòng. "Niệm Ngự, con, con thích baba không?"
Tiểu Niệm Ngự có hơi sửng sốt, sau đó ngước đầu, nhớ tới lời nói trên TV. "Con thích mama, cũng thích baba, gia gia cùng với bà nội. Con thích cảm giác gia đình, những người khác đều có baba mama cả."
An Tuyết Thần nhìn con trai, trong lòng thực mâu thuẫn. Nhưng một gia đình đầy đủ như vậy cô có muốn cho cũng không thể. "Ưng, vậy là tốt rồi. Vậy đi, hôm nay mama ở với con, buổi tối mama lại đi."
Tiểu Niệm Ngự vừa nghe mama bảo muốn đi, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lại. An Tuyết Thần sao có thể không biết suy nghĩ của cậu, nhưng cô không muốn sống ở đây với thân phận bảo mẫu, còn có cảnh tượng hôm qua, đời này cô cũng không muốn nhớ lại. Phàm Ngự như hiểu hết tâm tư của cô, con ngươi càng trở nên thâm thúy, biết mình đã gây tổn thương cho cô. Có điều bây giờ anh không thể vội vã.
"Con còn không ăn đi. Vú Trương, thêm một bộ bát đũa." Thanh âm khàn khàn mị hoặc của anh truyền đến.
"Mama, ăn cùng Niệm Ngự đi."
An Tuyết Thần gật đầu, bởi vì cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu. Thấy mama gật đầu, tiểu Niệm Ngự mỉm cười.
Bữa ăn này, An Tuyết Thần chỉ để ý chăm sóc cho tiểu Niệm Ngự, hoàn toàn không để mắt tới Phàm Ngự, giống như anh là người vô hình vậy. Trong lòng anh thật sự phiền muộn. Nhưng cũng không còn cách nào khác, có thể nhìn cô như vậy cũng được. Làm như thế nào mới có thể bù đắp cho cô đây?
An Tuyết Thần trong lúc để mắt tới con trai cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Phàm Ngự, chỉ là cô lựa chọn không để ý tới mà thôi. Cô đối với anh đã không còn nhớ nhung gì nữa, có chăng cũng chỉ là hối hận mà thôi. Nhưng thật sự là vì bảo bối trong lòng này.
Bữa ăn mau chóng kết thúc, hơn tám giờ tối, An Tuyết Thần dỗ tiểu Niệm Ngự ngủ xong, lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó xuống lầu liền nhìn thấy Phàm Ngự đang ngồi trên sofa, cô nhìn anh một cái rồi đi thẳng tới cửa, vừa đi vừa nói: "Tôi về trước, ngày mai tôi lại tới."
Phàm Ngự nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, trong lòng hoi đau xót, mấy ngày nay cô ấy rất đau lòng phải không? An Tuyết Thần mang giầy, chuẩn bị ra khỏi cửa, nhưng kéo vài cái, cửa cũng không mở ra. Sau đó cô xoay người, Phàm Ngự đang chăm chú nhìn cô, hai người cứ như vậy nhìn nhau, tâm tư lại không giống nhau. Hết nửa ngày, An Tuyết Thần gật đầu, chu môi. "Anh, có việc?"
Phàm Ngự đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ An Tuyết Thần. Cô nhìn anh bước từng bước tới gần mình, trái tim hơi loạn nhịp một chút. Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một bước ngắn anh mới chịu dừng lại. Đôi ngươi đen của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cũng chính gương mặt nhỏ nhắn này làm xáo trộn trái tim sắt đá của mình, khi chạm vào cô nó liền tan ra. Giống như lúc này vậy.
"Tuyết Thần, năm năm nay em có khỏe không? Rất vất vả sao?" Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng, tuy rằng đã quá trễ.
Trái tim An Tuyết Thần ngừng đập hai giây, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, nói. "Ừ, tốt lắm."
An Tuyết Thần nói xong vẫn nhìn anh, nghĩ rằng anh có điều muốn nói, không ngờ lại hỏi năm năm qua mình sống có tốt không. Kỳ thật là cô muốn nói "không tốt" biết bao, không tốt chút nào. Mỗi ngày nhìn anh ra vào khách sạn với phụ nữ, tốt được sao? Cô cũng mừng vì mình có thể trải qua được năm năm này.
Phàm Ngự nhìn vẻ mặt hờ hững của cô, chợt hoảng sợ, đôi mày anh tuấn nhanh chóng nhíu lại, mở miệng nói: "Em nói dối, mang theo thằng bé như vậy làm sao tốt được."
An Tuyết Thần đột nhiên cảm thấy buồn cười, anh ta đang nói móc mình sao? An Tuyết Thần nhíu mày, thanh âm thoải mái phát ra: "Là không tốt? Vì sao anh còn muốn hỏi? Anh khóa cửa lại như vậy là muốn nói cái gì? Nếu chỉ để nói về điều này, vậy không cần, tôi nhận."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần như con nhím xù gai phòng ngự mình, lòng anh như bị hàng vạn con dao đâm vào. Nhưng anh là ai. không đạt được mục đích anh sẽ không bỏ qua. Phàm Ngự một tay ôm lấy An Tuyết Thần, kéo vào trong lòng, giọng điệu có chút nóng giận. "Vì sao lại bài trừ anh như vậy? Anh biết sai rồi, anh cũng vì quá để tâm đến em, không thể chấp nhận sự phản bội của em. Anh thực sự biết lỗi rồi, cho nên, Tuyết Thần, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? Có thể không?"
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt bất lực, có vài phần khẩn cầu, nhưng cô không thể chấp nhận được. "Phàm tổng, phiền anh buông ra."
Phàm Ngự thật có chút nôn nóng, anh biết là cô đang giận, nhưng anh cũng chính là sợ cái vẻ hờ hững này của cô, cái vẻ không quan tâm, làm cho anh vô cùng hoảng hốt. Thà rằng cô trốn tránh mình, nổi giận với mình, như vậy anh cũng không sợ, nhưng mà giờ cô như vậy đã nói lên rằng cô đã dự định đối mặt với anh như vậy.
"Tuyết Thần, đừng, chúng ta bắt đầu lại, được không? Em nói đi, em muốn như thế nào, anh cũng có thể đáp ứng, chỉ cần em và con ở lại bên anh, được không?" Bình thường Phàm Ngự ngông cuồng, kiêu ngạo là thế; nhưng phong thái cuồng ngạo ấy sớm đã không còn. Lúc này, anh như một người chồng phạm sai lầm đang khẩn cầu vợ mình đừng đi.
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự, đôi mắt vô cùng xinh đẹp, trong như suối, không hề bị vấy bẩn, nhưng lời cô nói ra lại làm cho anh có cảm giác mình thật vô dụng.
"'Nếu như tôi nói muốn trở lại trước đêm đó thì sao? Anh không muốn tôi ngủ với anh trên chiếc giường lớn mà tôi tận mắt nhìn thấy anh và người phụ nữ khác lăn lộn trên đó chứ?Tôi thật ghê tởm. Tôi không quên được, cho nên, nếu anh có cách gì trở lại trước đó một ngày, tôi liền tha thứ cho anh, nếu không, Phàm Ngự, chúng ta vĩnh viễn không thể."
Lời nói đơn giản của An Tuyết Thần giống như đày Phàm Ngự xuống mười tám tầng địa ngục, khiến cho anh cả đời không thể ngóc lên được. Anh vô lực buông cô ra, thấy thế, cô liền thoát khỏi vòng ôm của anh. Đã từng nhung nhớ vòng tay này vô số lần, giờ đây anh có hơi thở của người phụ nữ khác, làm cho cô vô cùng không thoải mái. Nhìn thấy vẻ mặt cô chán ghét mình như vậy, anh cảm thấy mình vô cùng thất bại, thanh âm thô lỗ phát ra: "Tuyết Thần, em biết điều đó là không thể, em muốn như thế nào mới chịu ở lại bên cạnh anh."
An Tuyết Thần khẽ động miệng, phát ra tiếng cười mỉa mai. "Sao lại không thể, Phàm Ngự?" Nói xong, ánh mắt cô kiên định nhìn anh, ánh mắt ấy phán quyết án tử hình dành cho anh. "Mở cửa."
Cô quay lại cửa, cố mở nó ra nhưng cũng không được, xoay đầu nhìn Phàm Ngự. Anh bị cô nhìn bằng ánh mắt như thế, kích động, sau đó bàn tay to nhẹ giơ lên, cửa liền mở ra. Cô bước từng bước nhỏ rời khỏi biệt thự, dần biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Trước mặt Phàm Ngự tối tăm, ôm đầu, xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của tiểu Niệm Ngự. Phàm Ngự lạnh lùng nhìn cậu, sau đó đi tới ghế sofa, ngồi xuống, rót một ly rượu đỏ, ngửa đầu nốc cạn.
Tiểu Niệm Ngự đi xuống, đứng trước mặt Phàm Ngự, cứ nhìn anh như vậy, gật đầu. Anh khép hờ đôi mắt nhìn cậu, dựa người vào ghế, thu lại vẻ mặt mệt mỏi. "Còn không đi ngủ? Đang nghĩ gì?"
Tiểu Niệm Ngự nhếch miệng cười, kiêu ngạo, thanh âm non nớt. "Tôi nghĩ, thật không xứng với tôi, đàn ông yêu mị mị hoặc giống như ông mama đều khinh thường, là con trai mama, tôi cảm thấy hãnh diện vô cùng, nhưng là con trai ông tôi cảm thấy thật mất mặt, cho nên sau này tôi lớn lên, tôi sẽ không cho phụ nữ cơ hội."
Phàm Ngự chớp mắt nhìn cậu bé trước mặt. "Vậy con có cách gì sao?"
Tiểu Niệm Ngự nhẹ nhàng liếc nhìn anh, xảo trá nói: "Thù lao là gì?"
Phàm Ngự nguy hiểm nhìn tiểu Niệm Ngự, tiểu tử này thật là nhân tài, lúc này vẫn không quên giao dịch với mình, đúng là trụ cột thương mại. "Con muốn cái gì? Khả năng của ta không thể? Tiểu tử?"
Ánh mắt tiểu Niệm Ngự có chút gian tà, cười tươi. "Nếu tôi giúp ông theo đuổi mama thì ông phải chuẩn bị thông báo, tôi muốn thừa kế sản nghiệp của ông, bao gồm vị trí của ông trong giới hắc đạo." Tiểu Niệm Ngự dõng dạc nói. Đây là quang minh chính đại thừa cơ hội bắt chẹt lão ba mình.
Phàm Ngự khẽ động khóe miệng. "Tiểu tử, coi chừng nghẹn đấy, thành giao."
Cha con hai người hoàn tất việc trao đổi, nói cong Phàm Ngự nhíu mày, cười ma mị một hồi. Tiểu quỷ này lại chẩn bị xuất chiêu độc gì đây.
Sáng sớm hôm nay, Phàm Ngự ở dưới lầu chờ An Tuyết Thần, theo như con trai nói, trước tiên là phải quấn lấy, dây dưa không dứt. Bây giờ không còn cách nào khác cả.
An Tuyết Thần xuống dưới lầu liền nhìn thấy Phàm Ngự ăn vận giản dị, dựa lưng vào chiếc xe thể thao sáng chói kia, tay phải kẹp một điếu thuốc, không biết là vô tình hay cố ý hút thuốc. Cô liếc xuống mặt đất thấy có mấy tàn thuốc khác, xem ra anh ấy đã đứng chờ ở đây được một lúc rồi. Phàm Ngự quay lưng lại phía mặt trời mọc. Cô được ánh mặt trời bao phủ, mái tóc đen bóng như ngọc, cần cổ tinh tế như thứ đồ sứ đẹp đẽ. Một làn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa mềm mại rơi xuống, trong suốt như tuyết, từng cánh mỏng tinh tế, dường như nghe được tiếng bước chân của cô, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn. Nhìn thấy An Tuyết Thần, đôi mắt trong suốt, sạch sẽ mà lại tinh khiết như chưa từng có một hạt bụi, long lanh tựa như ánh nắng mỉm cười.
Khóe miệng biếng nhác giơ lên. Sống mũi cô cao thẳng khiến cho đôi mắt có phần sâu hơn, giống như thiên sứ trên thiên đường không nhiễm bụi trần. Hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, An Tuyết Thần thực giống như một nữ thần. Nhìn thấy khóe miệng anh mị hoặc nhếch lên, lúc này cô mới biết mình thất thố, cúi thấp đầu, khẽ ho một tiếng, đi về phía anh; giờ mới thấy rõ, hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, nhìn trẻ ra mấy tuổi. Người đàn ông này là người sao? Nếu không sao lại đẹp đến vậy.
(TT: đương nhiên không phải người rồi chị à, ngoài đời mà có anh soái như vầy chắc là.....)
"Ở đây làm gì?" Vừa nói An Tuyết Thần vừa nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ mới có bảy giờ, xem ra anh ta ở đây từ rất sớm, anh ta không đến công ty sao? Phàm Ngự như hiểu được thắc mắc trong đôi mắt mê hoặc của cô, mở miệng nói: "Anh đón em đến biệt thự, về phần công ty, anh giao cho Trạch."
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, trong lòng muốn đổ mồ hôi thay cho Lạc Trạch. Có một người anh em như vậy thật không biết nói gì cho phải. Bây giờ cô có chút đồng cảm với Lạc Trạch.
Cao ốc Phàm thị-------
Lạc Trạch ngồi trong phòng tổng giám đốc, nhìn trên bàn một đống văn kiện, đôi mắt chim ưng khép hờ, hận không thể xé nát chúng. Phàm Ngự, cậu chờ đấy, một ngày nào đó mình sẽ uy hiếp lại cậu, cậu nợ mình. Mẹ kiếp, cậu thì ở cùng một nhà với mỹ nữ, còn mình thì cô đơn giúp cậu giải quyết cục diện rối rắm này đây.
Trở lại dưới lầu--------------
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, tốt hơn là lên xe, anh mở cửa xe cho cô, cô kinh hãi, anh ta làm gì vậy? Mở cửa xe giúp cô. Anh cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, cho nên càng cố gắng hơn, ngay cả dây an toàn cũng thắt cho cô.
Sau khi làm xong tất cả, Phàm Ngự mới ngồi vào ghế lái, nổ máy xe, An Tuyết Thần chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác anh hôm nay đặc biệt khác thường, có điều cô không có quyền nói tới.
"Sau này không cần tới đón tôi, tôi rự đi được, hôm qua tôi đã nói, tôi sẽ không thay đổi. Cho nên dẹp cái ý định của anh đi, nếu không tôi sẽ đi."
Kít--------
Quả nhiên, nghe cô nói vậy Phàm Ngự liền đạp mạnh thắng xe, hai tay nắm chặt tay lái, sắc mặt tối sầm, nhưng là nhớ tới lời của tiểu tử nói, cũng chỉ có thể nhịn.
"Lão ba, tôi nói ông nghe, nếu muốn theo đuổi mama thì việc đầu tiên là thu lại phong thái vương giả của ông, tính khí của ông đã không ai chịu nổi, bây giờ là đi cầu người nhà, ông không có được giở tính khí trẻ con đó ra, phải hạ thấp phong độ xuống, nhớ đấy." Thằng bé này chưa lớn mà tư tưởng rất sâu sắc.
Phàm Ngự hòa hoãn cảm xúc một chút, lại nổ máy lần nữa, thanh âm ôn hòa nói: "Em có ý định của em, anh cũng có ý định của anh, anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ lại đến."
An Tuyết Thần trợn to mắt nhìn Phàm Ngự, người này là ai a? Sao lại không nhận ra, nói xóc óc như vậy mà anh ấy không hề tức giận, cô nghi hoặc, đã xảy ra chuyện gì? Cô nghiền ngẫm nhìn gò má của anh. Anh bị cô nhìn vậy cũng có chút chột dạ cho nên mở miệng: "Đẹp trai vậy sao? Đến mức em không thể nhìn chỗ khác?" Cô lập tức thu hồi ánh mắt, nghĩ bụng: "Quả nhiên vẫn là Phàm Ngự. Cuồng ngạo, tự đại."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần không được tự nhiên xoay đầu, hơi động khóe miệng, độ cong rất mê người, coi bộ lần này mình thắng. {Tác giả: Ngươi cũng đừng kiêu ngạo a…}
Biệt thự, An Tuyết Thần xuống xe, cũng không đợi Phàm Ngự. Nhưng vừa bước vào, cô ngây ngẩn cả người, đẩycửa vào liền nghe thấy một tiếng đồng loạt.
"Hoan nghênh thiếu phu nhân."
An Tuyết Thần đứng trước cửa, khẽ động cái miệng nhỏ nhắn, nhìn hai hàng người giúp việc nữ, đối diện là vú Trương đang cười khanh khách, cô phản ứng lại lần nữa, mặt giận dữ nhìn cái người đang ung dung đi vào kia. Phàm Ngự nhìn gương mặt nhỏ nhắn vừa tức vừa giận kia có chút đỏ mặt, sau đó anh khẽ động khóe miệng. "Tất cả giải tán đi, đừng dọa đến thiếu phu nhân."
"Dạ"
Chờ mấy người giúp việc giải tán, An Tuyết Thần sải bước đến trước mặt Phàm Ngự, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn vẻ mặt lười biếng của anh. "Phàm Ngự, anh đang làm cái quái gì vậy, tại sao lại để bọn họ gọi tôi là thiếu phu nhân."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, nhếch miệng cười. Cô nhìn anh cười, nổi hết cả da gà, sao lại cười giả tạo như thế. Anh chỉ đáp lại: "Sớm muộn gì anh cũng khiến em trở thành thiếu phu nhân, bảo họ gọi trước."
"Anh, tôi nói cho anh biết, đừng tưởng bở." An Tuyết Thần cũng không cam tâm tình nguyện nói. Tiểu Niệm Ngự vừa nhìn thấy tình huống này, thanh âm nhàn nhạt truyền vào tai hai người. "Mama, mama đến rồi."
"An Tuyết Thần vừa nghe thấy bảo bối gọi liền thu lại vẻ mặt tức giận, sau đó tao nhã xoay người lại, gương mặt vui vẻ, cái này là thật lòng, đó là tình yêu của một người mẹ.
"Ừ, tới mama ôm." An Tuyết Thần vừa nói vừa ôm cậu bé vào lòng. Tiểu Niệm Ngự nhìn Phàm Ngự, cảnh cáo một phen, ánh mắt như đang nói "còn phải để tôi ra tay."
Phàm Ngự nhìn con trai, giơ ngón tay cái lên, tiểu Niệm Ngự kiêu ngạo cười một tiếng rồi nói: "Mama, con muốn ngủ cùng với mama, tối nào con cũng đều nhớ mama.''
An Tuyết Thần nghe cậu than mà chua xót, sau đó nhìn Phàm Ngự, nhấp đôi môi đỏ mọng: "Tối nay có thể để bảo bối về nhà tôi ngủ không, ngày mai tôi sẽ đưa nó về."
Phàm Ngự nhìn vẻ mặt của cô, không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn nói "không được"
An Tuyết Thần nhìn tiểu Niệm Ngự nước mắt lưng tròng, không đành lòng, đôi mắt phiếm hồng. "Ngoan, bảo bối, con đã lớn rồi, là một nam tử hán, không thể cứ ôm mẹ được, sau này đều phải ngủ một mình, biết không?"
Tiểu Niệm Ngự ủy khuất bĩu môi, sau đó hôn cần cổ thơm ngát của mẹ, nức nở nói: "Mama, con rất nhớ mùi thơm của mama. Thật là thơm."
Cậu cười châm biếm. Phàm Ngự nhìn tiểu tử kia ra sức bám chặt người phụ nữ của mình, thật hận a, anh cũng muốn hôn cô, đang ở trong phòng làm việc anh cũng nhớ đến mùi hương của cô, nếu không phải vì tương lai sau này, có nói gì anh cũng sẽ cưỡng bức cô. Cũng không thể vì nhất thời *** mà sau mất đi cơ hội hằng ngày ***.
An Tuyết Thần nhìn bảo bối dựa vào mình như thế, trong lòng vô cùng vui vẻ. "Bảo bối, hôm nay con muốn làm gì?"
Tiểu Niệm Ngự ngẩng đầu lên, nhìn mama xinh đẹp trước mắt, nói: "Hôm nay con muốn luyện võ, lão ba nói, a, không, baba nói, đàn ông phải giỏi võ để bảo vệ phụ nữ, quan trọng nhất là để có thể bảo vệ mama."
An Tuyết Thần ôm đầu cậu vào lòng, trong lòng vô cùng thoải mái, không hổ là bảo bối mình mang thai mười tháng, nói chuyện cũng dễ đi vào lòng người như vậy. Đang lúc này...
"Thiếu gia, lão gia và phu nhân tới." Vú Trương đi tới nói. An Tuyết Thần vừa nghe, lông mày liền chau lại, sau đó nhìn về phía Phàm Ngự, phát hiện anh không có biểu hiện gì, anh ấy có thể làm như thế nào, dù sao cũng là mẹ của anh ấy. An Tuyết Thần liền ôm tiểu Niệm Ngự, cũng không nhìn ra cửa. Thanh âm thô ráp của Phàm Kình Thiên truyền đến.
"Cháu của ta đâu? Cháu trai bảo bối của ta đâu? Nhanh đến để gia gia ôm, gia gia nhớ cháu muốn chết." Người chưa thấy đã nghe thấy tiếng, tiểu Niệm Ngự trong lòng An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt của cô, nhìn thấy mama mình có chút mất tự nhiên cũng nhìn thấy chân mày cô nhíu lại. Cậu cũng không trả lời, bây giờ nhất định cậu phải ở bên mama.
Phàm Kình Thiên và Mục Anh Lan vừa vào liền thấy An Tuyết Thần lạnh nhạt, ôm tiểu Niệm Ngự, tiểu Niệm Ngự cũng rất vui vẻ, ôm chặt cô. Phàm Kình Thiên nhìn Phàm Ngự, ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ, Ngự, có khách à."
Phàm Ngự đứng lên, sau đó nhìn mẹ con cô. "Không phải khách, mà là nữ chủ nhân."
Một câu nói rất rõ ràng, An Tuyết Thần cũng không trả lời, chẳng qua là nhìn Phàm Kình Thiên, gật đầu một cái, lạnh nhạt mở miệng. "Xin chào." Không nhiều lời, chẳng qua là lễ phép hỏi thăm , sau đó nhìn tiểu Phàm Ngự trong lòng, nói: "Bảo bối ở lại chơi với gia gia, hay là lên lầu cùng với mama?"
Tiểu Niệm Ngự liếc Phàm Ngự một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Dĩ nhiên là con lên lầu cùng mama, con rất nhớ mama, trừ phi mama ở đây thì con mới ở lại chơi với gia gia." Lời của tiểu Niệm Ngự rất rõ ràng, Phàm Kình Thiên tán thưởng nhìn cậu. Thằng bé này thật đúng là thông minh, cùng một kiểu với nhà họ Phàm này.
An Tuyết Thần có chút kinh ngạc nhìn con trai mình, cậu vỗ nhẹ cô cười nghịch ngợm, nói nhỏ: "Mama, con giúp mama báo thù."
Sắc mặt Mục Anh Lan vô cùng xấu, nhất là khi nghe cháu trai nói như vậy, bản thân cũng không biết đối mặt với cô như thế nào, cô căn bản là không có nhìn bà, cũng không có chào hỏi, điều này khiến bà có chút mất mặt.
Tiểu Niệm Ngự ngược lại rất thông minh, mở miệng: "Bà nội, bà tới rồi à, hôm nay bà thật trẻ nha."
Mục Anh Lan một chút cũng không lúng túng, trên mặt nở nụ cười, mở miệng nói: "Phải không? Ngoan, cháu của ta thật ngoan."
Phàm Ngự lúc này cũng lên tiếng: "Sao hai người tới sớm vậy?"
Phàm Kình Thiên ngồi lên ghế salon, liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, sau đó nhìn về phía vợ mình. Mục Anh Lan thấy ánh mắt của chồng liền tới chỗ An Tuyết Thần, lúng túng ho khan vài tiếng. Nghe thấy tiếng ho, lúc này, cô mới xoay người nhìn người đàn bà độc ác này, sắc mặt tuyệt đối không vui, nhíu chặt mày, khôn mặt này là khuôn mặt mà cô khó có thể đối diện được. Có thể thấy được giờ phút này, An Tuyết Thần phẫn nộ tới mức nào.
Sắc mặt Mục Anh Lan nhìn cũng thật không tốt, mở miệng: "Tuyết Thần à, trước kia là bác không đúng, con tha thứ cho bác đi, bác biết là mình sai rồi."
An Tuyết Thần nhìn người đàn bà này, toàn thân đều tản ra hơi thở cao quý, bây giờ có thể cúi đầu nhận lỗi như vậy thật không dễ dàng gì. Cô lãnh mạc (hời hợt) mở miệng: "Chuyện quá khứ rồi, cũng không thể thay đổi được gì, cho nên chưa nói tới việc tha thứ hay không, miễn là mình không thẹn với lòng là được rồi, vì vậy cháu không thể không tha thứ cho bác."
An Tuyết Thần nói rõ ràng tất cả, là ai thì cô cũng không chấp nhận, nói xong liền ôm con lên lầu.Tiểu Niệm Ngự nhíu mày nhìn mẹ, chiêu này không được rồi, phải nghĩ cách khác thôi.
Phàm Ngự cũng tối mặt, chưa kể đến Mục Anh Lan, vẻ mặt lo lằng cùng giận dữ. Phàm Kình Thiên mở miệng: "Chuẩn bị đi, ta và mẹ con cũng chưa ăn, lát nữa mọi người cùng ăn với nhau một bữa."
"Vú Trương, chuẩn bị bữa sáng, đúng rồi, phần của thiếu phu nhân cứ làm như bình thường." Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng. Mục Anh Lan có chút kinh ngạc, không phải con bé ấy vừa mới cự tuyệt sao, thế nào lại gọi con bé ấy là thiếu phu nhân. Cho dù gọi như thế nào, bà cũng không muốn xía vào.
Phàm Kình Thiên liếc sắc mặt khó coi của Phàm Ngự, mở miệng nói: "Con thật sự không có cách giải quyết?"
Phàm Ngự nghe lão ba mình nói vậy, sắc mặt lại đen thêm mấy phần. "Không cần người quan tâm, chỉ tại hai người đến mà phá hỏng kế hoạch của con."
Phàm Kình Thiên nhìn con trai nhíu mày càng chặt, trong nó rất chắc chắn, cũng không tiện nói gì, mở miệng nói. "Chúng ta tới thăm cháu trai một chút, ăn xong rồi về, con làm việc của con đi, không muộn mất."
Phàm Ngự liếc nhìn mẹ mình. "Nhưng bầu không khí bị hai người phá hỏng rồi." Nói xong cũng đi lên lầu, để lại hai vị trưởng bối.
An Tuyết Thần ôm tiểu Niệm Ngự trở về phòng, cậu nhìn cô, sau đó mở miệng: "Mama, mama thật sự không thích baba sao?"
Đối với vấn đề đột ngột này của con trai, cô hơi ngẩn người, sau đó vuốt tóc mình, dịu dàng nói: "Ừ, mama không thích baba."
Tiểu Niệm Ngự bĩu môi. "Tại sao?"
An Tuyết Thần cũng không biết trả lời cậu như thế nào, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ, bản thân mama và baba chính là sai lầm.''
Tiểu Niệm Ngự cũng không nói gì, cậu chỉ khi ở bên mẹ mới có biểu hiện của một cậu con trai. Nhìn vẻ mặt thất vọng của con, trong lòng cũng cảm thấy không chịu được. Phàm Ngự đứng ngoài cửa nghe hai mẹ con nói chuyện, hai tay để hai bên hông nắm chặt, không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này.
An Tuyết Thần vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Phàm Ngự đứng ở cửa, cô hơi sửng sốt nhưng liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu."Để cho thằng bé ngủ trước đã." Vừa nói liền vòng qua người anh.
Phàm Ngự kéo tay cô, vẻ mặt cứng đơ, mờ miệng: '' Tuyết Thần, em không định tha thứ cho anh thật sao?"
Cô không nói gì, vỗ vỗ tay của anh, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi. Đây chính là câu trả lời cho vấn đề của anh, không thể tốt hơn.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng của cô, nắm chặt tay thành đấm, bộ dạng giống như đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
---------------------
Mấy người ngồi trên bàn ăn, người nào ăn phần người nấy, ai cũng không nói lời nào, chẳng qua có đôi lúc An Tuyết Thần chăm nom tiểu Niệm Ngự. Tiểu Niệm Ngự ở trong bầu không khí này, cảm thấy rất không thoải mái. Xem ra phải thay đổi kế hoạch.
"Mama, con no rồi, mama cũng ăn chút đi, đừng có lúc nào cũng chăm con." Tiểu Niệm Ngự yêu thương mama, rất hiểu chuyện mà nói, phá vỡ sự im lặng.
An Tuyết Thần nhìn con trai, cười với con một cái, mở miệng ăn. Mặc dù không ăn vào, nhưng cô ăn rất nhiều, không để cho bọn họ làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình.
Phàm Kình Thiên liếc nhìn tiểu Niệm Ngự, nói: "Niệm Ngự thật hiểu chuyện, tới chỗ gia gia nào."
Tiểu Niệm Ngự liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chẳng qua chỉ cười, ya1 bảo có thể đi. Thấy mama đồng ý, tiểu Niệm Ngự nhanh chóng chạy tới chỗ của gia gia, kêu một tiếng rất ngọt. "Gia gia"
Vẻ mặt Phàm Kình Thiên yêu thương, cười lớn. "Ừ, haha, giỏi, cháu ngoan."
"Gia gia, Niệm Ngự rất nhớ người." Tiểu Niệm Ngự chui vào lòng Phàm Kình Thiên làm nũng. Phàm Ngự nhìn tiểu tử này, làm sao mà đối với ai cũng tốt như vậy, hết lần này tới lần khác khiêu khích mình, thế mà tất cả mọi người đều cho nó là đứa trẻ ngoan, không hề biết nó là tội phạm lừa gạt a, tài sản mấy trăm triệu của mình cũng bị nó bắt chẹt mà cạn sạch.
An Tuyết Thần nhìn con trai, tiểu tử này trước giờ đều rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để cô phải phiền lòng, điểm này làm cô rất vui. Còn là Phàm Ngự thì lại có chút choáng váng, tiểu tử này, thật là có tài a, có thể giả bộ như thế. Ai dạy nó thế không biết?
Mục Anh Lan cũng cười nhìn tiểu Niệm Ngự, thằng bé tương đối gần gũi với ông hơn, chẳng lẽ nó biết chuyện năm đó sao? Sao mình cứ có cảm giác nó không gần gũi với mình vậy?
An Tuyết Thần ăn xong cơm tối, thật ra thì không muốn ăn, chẳng qua là vì đáp ứng tiểu Niệm Ngự, giống như người một nhà. Cô đứng lên, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Cháu ăn xong rồi, không còn sớm nữa, cháu về trước. Tiểu Niệm Ngự, mẹ đi đây, mai mẹ lại sang đây với con." An Tuyết Thần nói xong liền bước ra ngoài, Phàm Ngự cũng vội chạy theo.
An Tuyết Thần nhìn thấy anh theo sát mình, hơi chau mày, xoay người nhìn anh. "Anh cũng ra ngoài làm gì?"
Phàm Ngự nhìn cô, cười nhạt: "Anh đưa em đi."
"Không cần, tự tôi thuê xe được rồi." An Tuyết Thần cự tuyệt.
Phàm Ngự không nói nữa, kéo An Tuyết Thần đi về phía xe của mình, nhanh chóng nhét cô vào trong xe, nổ máy, mở miệng: "Để anh đưa em đi, nếu không anh không yên tâm."
An Tuyết Thần rất muốn cười, không yên tâm? "Không yên tâm cái gì?"
Phàm Ngự cũng không biết nói gì, tìm đủ các lý do mà các cô gái thường hay dợ: "Lỡ có lưu manh rồi em gặp nguy hiểm thì làm sao đây!"
An Tuyết Thần nhìn anh một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Lưu manh? Ở cùng anh còn nguy hiểm hơn."
Phàm Ngự nhìn cô gái nhỏ trước mắt, giờ phút này cô đang nghiêng đầu ra cửa sổ,tầm mắt rơi vào cần cổ trắng nõn, thật muốn nhào tới cắn một cái, khoảng cách giữa hai người thật gần. Trái cây thịnh soạn như vậy, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, còn cmn hành hạ người như thế. An Tuyết Thần cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, tự động quay đầu lại liền chạm mắt đôi mắt đen kia, có chứa *** mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, khẽ rủa: "Lưu manh." Nói xong cũng không nhìn anh, quay đầu, trong nháy mắt trái tim cũng đập thình thịch.
Phàm Ngự nghe thấy cô gọi mình là lưu manh, cười khổ: "Bảo bối, trở về bên anh được không?"
An Tuyết Thần cười lạnh, lạnh lùng nhìn Phàm Ngự. "Ha ha, trở về bên anh, đừng có mơ, tôi nghĩ tới việc anh cùng người phụ nữ khác lăn lộn trên giường, nghĩ đến việc chạm vào cơ thể của anh, tôi cảm thấy rất ghê tởm."
Nghe câu trả lời của cô, anh cũng không qua tâm, chuyên tâm lái xe, trong lòng vẫn nghĩ cách làm sao để tan chảy trái tim lạnh như băng kia, xem ra lát nữa phải về nhà thương lượng với tiểu quỷ một chút. Tiểu quỷ kia tuy còn nhỏ nhưng mà không đơn giản tí nào, nghĩ lại những phẩm chất tốt đẹp của thằng bé là do mình gieo, trong lòng vẫn tự mãn một chút, mầm giống của Phàm Ngự này thì phải như thế chứ. Hai người cứ trầm mặc như vậy.