Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 147: C147: Đã mất






Dịch: LTLT

Nếu Z đã muốn nhìn thấy Giải Lâm giết anh, vậy thì chi bằng “giết” anh thật sự.

Cứ diễn trọn vẹn vở kịch.

Vào lúc Trì Thanh nói ra câu đó, con ngươi của Giải Lâm bất giác trừng lớn, giống như đang nói “em bị điên hả”.

Trì Thanh quay lưng về phía dòng sông, dòng nước chảy xiết phía sau bị gió thổi đập lên bờ, bọt sóng cuồn cuộn rồi lại quay về. Toàn thân anh bị nước sông ảm đạm cùng bầu trời đen kịt bao lấy, nhưng những thứ này vẫn không đậm màu bằng con ngươi anh.

Trì Thanh lặp lại lần nữa: “‘Giết’ em đi.”

Giải Lâm có thể lái xe không cần mạng đâm thẳng vào xe người khác, cũng có thể chạy trốn khắp nơi trở thành “tội phạm giết người”, thậm chí bảo hắn cầm dao đâm chính mình hắn cũng sẽ không chớp mắt. Nhưng mũi dao này không hướng về phía hắn.

Cuối cùng ở phương hướng mà người khác không nhìn thấy, tay cầm cán dao của Trì Thanh bỗng nhiên dùng sức hành động vào lúc Giải Lâm còn chưa kịp phản ứng…

Tối hôm ấy nước sông chảy rất xiết.

Sau khi Trì Thanh ngã ra sau, vùng nước sông đó bị máu tươi nhiễm càng thêm sẫm màu. Không lâu sau, bọt sóng cuốn theo máu tươi màu đỏ đậm trôi về phía sâu hơn.



Trì Thanh thận trọng bước xuống xe cách nơi ở mới mà cục trưởng sắp xếp cho Giải Lâm một cây số. Anh che dù, băng qua con ngõ cũ hẹp dài, dừng lại trước một căn nhà nào đấy. Sau đó anh cất chiếc ô màu đen vẫn đang nhỏ nước vào, bước từng bước lên lầu.

Trong hành lang không ngừng xoay tròn hướng lên trên từng lớp, anh nghe thấy một tầng có đứa trẻ vì không làm bài tập nên đang bị ba mẹ dạy dỗ. Bậc cầu thang của tòa nhà này là làm từ xi măng, thô ráp cực kỳ, đi lên trên nữa là người đàn ông kinh doanh thất bại đang nát rượu vào lúc sáng sớm.

Anh đi đến tầng sáu, từ trong túi áo móc ra chìa khoá mở cửa.

Không ai có thể phát hiện, trong tòa nhà này có hai người thân phận đáng nghi đang ở.

Giải Lâm vốn dĩ ngủ rất say, đến khi mơ mơ màng màng lần mò qua bên cạnh, sau khi phát hiện người bên cạnh biến mất thì hắn cũng không ngủ tiếp nữa.

Lúc Trì Thanh bước vào, hắn đang hút thuốc, sợ Trì Thanh ngửi thấy mùi Giải Lâm bèn dụi tắt điếu thuốc.

Trì Thanh có hơi ghét mùi thuốc, đứng ở cửa một hồi chờ mùi khói tan đi mới bước vào phòng: “Sao không ngủ tiếp? Bị đánh thức sao?”

Giải Lâm không trả lời, nheo mắt hỏi: “Chạy ra ngoài làm gì? Có đau không?”

“Muốn xem tang lễ.” Niềm vui của Trì Thanh vẫn kỳ lạ như xưa, “Không đau.”

“…”

Giải Lâm không biết nên nói gì với niềm vui xem tang lễ của người này.


“Không có việc gì xem tang lễ cái gì chứ.”

Trì Thanh suy nghĩ, nói một cách nghiêm túc: “Dù sao thì chết thật rồi sẽ không xem được.”

Câu này ngược lại nói cũng chẳng sai.

Giải Lâm cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Trì Thanh, sau khi xác nhận vết đâm không bị nứt ra mới không nói thêm gì nữa.

Trì Thanh cho rằng giữa hai người vẫn nên trao đổi trò chuyện nhiều hơn. Đương nhiên chủ yếu là vì anh tự ý lén chạy ra ngoài không nói với hắn, trong lòng có hơi chột dạ, thế là chủ động chia sẻ những gì mình nhìn thấy và nghe được hôm nay: “Cỗ quan tài đó cũng được.”

“…”

“Di ảnh cũng ổn. Có điều nếu em nhớ không lầm thì tấm ảnh đó có lẽ là ảnh thẻ em chụp lúc học đại học. Nhưng mà không sao, em không để ý nó dùng cách thức này xuất hiện ở linh đường.”

“…”

“Vòng hoa rất đẹp, chỉ là người đến ít một chút thì tốt hơn.” Trì Thanh đang nói thì bắt đầu bình luận tang lễ của chính mình, “Nhiều người không thân thiết với em đến đó làm gì?”

Giải Lâm thở dài, né vết thương của Trì Thanh, ôm anh vào trong lòng: “Em quan sát tỉ mỉ như này là định về viết báo cáo điều tra tang lễ sao?”

Trì Thanh không chỉ có thể viết báo cáo điều tra tang lễ, mà anh còn có thể tự cảm nhận được người khác tưởng niệm là cảm giác gì.

Đồ dùng sinh hoạt của Trì Thanh bao gồm điện thoại được người chuyên phụ trách của tổng cục đưa tới, so với lần trước, điều kiện chỗ ở của bọn họ lần này tốt hơn rất nhiều. Sau khi Trì Thanh mở điện thoại, trong thông báo tin nhắn của tài khoản mạng xã hội vốn lặng yên không tiếng động nhảy ra con số 99+ bắt mắt.

Có đủ loại người gửi tin nhắn cho anh.

Có tài khoản nhiều năm trước đã quên mất người đó là ai:

– Giọng nói và nụ cười của cậu mãi mãi tồn tại trong lòng tôi.

Giải Lâm vừa vặn nhìn thấy câu này: “Đây là ai? Em từng cười với hắn ta hả?”

Trì Thanh cũng không nhớ ra nổi người này là ai, nhưng anh rất có lòng tin với bản thân: “Không thể nào.”

– Có người mất rồi nhưng vẫn đang sống. Có người đang sống nhưng lại đã chết rồi. Trợ lí Trì, chúng tôi mãi mãi nhớ đến anh.

Giải Lâm ở bên cạnh liếc xuống nhìn, cảm thán: “Tiên tri.”

Người này nói bậy nói bạ, trích dẫn danh ngôn vừa khéo lại đúng ngay chân tướng.

Trì Thanh mặt không cảm xúc lướt qua mấy người không thân thiết này, lướt xuống mấy trang cuối cùng mới tìm thấy vài tài khoản quen mắt.


Ngô Chí còn đang ở trong chùa: Thì ra đời người thay đổi trong nháy mắt như thế này… còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt ở quán bar, tuy khi ấy cảm thấy con người anh trông không giống người sống lắm, nhưng không ngờ đời người vô thường… Haiz, một lần đau mất hai người bạn tốt. Lên đường bình an.

“…”

Mấy người này đều gửi hai ba câu.

Người gửi tin nhiều nhất là Quý Minh Nhuệ.

Tin đầu tiên anh ta gửi là:

– Tôi đang nằm mơ à?

Tin thứ hai, thời gian cách nửa tiếng trước.

– Chờ tôi tỉnh dậy, ông nhất định phải trả lời tôi.

Chỉ hai câu ngắn ngủn, không có câu tưởng nhớ nào, cũng không nói gì nhiều.

Nhưng Trì Thanh lại ngẩn người nhìn hai câu này rất lâu.

Anh nhớ lại rất nhiều năm về trước.

Thời gian anh và Quý Minh Nhuệ quen biết nhau thật sự rất lâu rồi. Lúc hai người mới biết nhau, anh không muốn có thêm một người bạn, chỉ cảm thấy anh ta ồn ào. Nhưng cũng không biết cảm giác chính nghĩa của tên này từ đâu ra, trong lớp có chuyện gì đều phải nói với anh một phen.

Thời gian nghỉ trưa ồn ào, Quý Minh Nhuệ đến bên cạnh bàn học của anh nói chuyện: “Này, ông có biết người chạy nhanh nhất lớp mình hôm nay đã làm chuyện gì không?”

“Không muốn biết.”

Quý Minh Nhuệ tự nói tiếp: “Cậu ta nghe nói hôm nay nhà ăn có đùi gà nhưng số lượng có hạn, thế là coi đường đến nhà ăn thành đường chạy 500 mét. Dù chúng ta tan học trễ vài phút thì cậu ta cũng vẫn là người đến nhà ăn đầu tiên.”

“Ờ, nhưng chuyện này liên quan gì…” Đến tôi?

“Nhưng mà hôm nay nhà ăn không có đùi gà há há há há há!”

“…”

Lúc ấy Trì Thanh đang giải đề, suýt nữa bị câu chuyện nhạt nhẽo về người chạy nhanh nhất, đùi gà với nhà ăn bấm gãy đầu bút.

Mấy câu chuyện vụn vặt cảm thấy nhạt nhẽo khi ấy tại sao lại nhớ rõ đến như vậy?

Hình ảnh trước mắt Trì Thanh từ phòng học chớp cái quay lại hiện trường tang lễ. Anh bỗng nhiên cảm thấy tấm ảnh trắng đen mà anh nhìn thấy lúc đứng bên đường dường như không phải màu của lạnh giá. Sau khi “chết”, anh không cảm nhận được lạnh lẽo mà là ấm áp.


Trì Thanh tiếp tục lướt xem lịch sử trò chuyện.

Ngày thứ hai, có lẽ Quý Minh Nhuệ đã tỉnh rồi. Thời gian ngủ của anh ta không quá năm tiếng đồng hồ, chắc ngủ không yên giấc lắm.

Anh ta tỉnh dậy từ giấc ngủ, phát hiện mình còn đang nằm trên giường bệnh, tất cả mọi việc không phải là mơ, đành phải đối mặt với tin tức người anh em tốt nhất của mình đã mất.

– Con người ông ấy, nói thật là rất đáng ghét.

– Cái hồi mới chia lớp, tôi nghe rất nhiều người nói ông có bao nhiêu là vấn đề, bảo tôi đừng thân thiết với ông quá.

– Nhưng ai bảo mẹ tôi là giáo viên chứ, ai bảo tôi biết đống chuyện xấu trong nhà ông chứ. Tôi nghĩ được thôi, với điều kiện sống như này có vấn đề cũng là chuyện thường tình.

– Sau này phát hiện thực ra ông rất tốt. Có thể bản thân ông cũng không nhận ra. Tôi nói câu này không phải tại ông không còn nữa đâu, đây thật sự là lời từ tận đáy lòng của tôi.

– Tôi còn rất nhiều rất nhiều điều chưa kịp nói với ông. Thực ra cái lần chúng ta bị lão Tưởng gọi đến hỏi có phải hai chúng ta chép bài nhau hay không, tôi nói không có, thực ra tôi đã chép bài của ông… Sau đó tôi tưởng rằng ông có mấy câu viết sai, còn sửa lại cho ông nữa, kết quả tôi mới là người sai.

– Còn cái lần, ông có nhớ hay không…



Anh ta gửi hết tin này đến tin khác, từ lúc hai người mới quen biết, cứ hồi tưởng lại quá khứ.

Nhưng những tin nhắn này đã được định sẵn sẽ không nhận được hồi âm.

Giải Lâm: “Gửi nhiều dữ vậy? Nói cái gì thế?”

“Hồi tưởng quá khứ.” Sau khi xem hết tin nhắn, Trì Thanh nói, “Đã nhớ đến học kì hai năm lớp 11 rồi.”

Tang lễ đã kết thúc, Quý Minh Nhuệ đau đớn mất đi anh em mời những người đến giúp đỡ còn ở lại đi ăn cơm, một mình anh ta lặng lẽ uống rượu… Từ sau khi đi làm, anh ta rất ít khi uống rượu, dù có uống cũng sẽ không uống nhiều, sợ uống say sẽ làm lỡ việc.

Nhưng hôm nay anh ta lại không khống chế được cứ uống hết ly này đến ly khác.

Uống đến ngà ngà say, anh ta lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Trì Thanh nhưng ngón tay đặt lên nút gọi rồi lại rời đi.

Sau đó anh ta mở khung trò chuyện của hai người, gõ từng câu từng chữ. Anh ta rất muốn nói “Giải Lâm là một tên điên, hắn ta là tội phạm giết người, có phải vì ông tìm được hắn ta nên hắn ta ngay cả ông cũng giết không”, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không muốn làm bẩn giao diện trò chuyện này: Hôm đó, tôi nhìn thấy xác ông nằm trong nhà xác, trước đây ông nói thích nhà xác, bây giờ cuối cùng ông cũng nằm vào nơi yên tĩnh mà ông từng mong mỏi.

“…”

Cảm xúc hiếm hoi trong lòng Trì Thanh được gọi là cảm động nháy mắt nghẹn ở trong lòng dở dở ương ương.

Đúng vậy, anh rất thích nhà xác.

Nhưng anh không muốn nằm ở trong đó.

“Píp píp.”

Vào lúc này trong phòng khách chật hẹp, máy vi tính được đặt trên bàn làm việc kêu lên hai tiếng.


Tiếng thông báo rõ ràng vang lên.

Trì Thanh với Giải Lâm đều biết âm thanh này có nghĩa gì.

“Kẻ đó” gửi tin nhắn đến.

Z: [/hình ảnh]

Z: Cậu không đi xem đám tang của bạn mình à?

Trì Thanh, người vừa có đám tang đầu tiên trong đời đứng trước máy tính với khuôn mặt lạnh lùng.

Z: Haha, nghe nói bị đá ngầm đập đến nỗi máu thịt lẫn lộn, cậu ta thực sự rất xui xẻo.

Giải Lâm nhìn màn hình, gõ hai từ trên bàn phím bằng một tay: Vậy sao.

Xem ra dáng vẻ chẳng quan tâm gì.

Z: Cậu nên đi tiễn cậu ta

L: Tôi không tiện xuất hiện.

Z: Có gì khó đâu, cậu có biết tôi đã gặp cậu ta như thế nào không?

L:?

Z: Có một cách, không bị camera giám sát quay được, cũng như không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Z: Tìm một chiếc xe buýt đi ngang con đường đó, ngồi trên xe buýt nhìn ra ngã tư đường không phải chuyện khó khăn gì, trên đường có nhiều xe cộ đi qua đi lại, ai có thể chú ý đến tôi chứ?

Giải Lâm và Trì Thanh nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc từ đáy mắt của nhau.

Xe buýt?

Bên kia, Quý Minh Nhuệ uống say nên ra ngoài hóng gió. Anh ta dựa vào cửa, cúi đầu châm một điếu thuốc. Khi anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một trạm xe buýt ở con đường đối diện với cổng nhà tang lễ. Chiếc xe buýt 714 từ từ vào bến, không lâu sau, cửa xe mở ra, nhiều người “ào ào” bước xuống.

Quý Minh Nhuệ nhả ra một hơi khói. Anh ta cách xe buýt một khoảng, mơ hồ có thể nhìn thấy trên xe có một nửa chỗ trống, còn có rất nhiều người vẫn đang ngồi trên xe. Từ góc độ này nhìn đi, anh ta chỉ thấy bóng người mơ hồ. Nhìn một hồi anh ta dời tầm mắt đi.

Những người chờ đến trạm lần lượt xuống xe xong, cửa xe nhanh chóng được đóng lại.

Chiếc xe buýt tiếp tục chạy về phía trước với những hành khách còn lại.

Z chỉ lên mạng trong một thời gian ngắn như thế, ảnh đại diện của gã lại chuyển sang màu xám.

Trước khi offline, gã nói: Chúng ta gặp nhau đi.

Còn chưa chờ Giải Lâm nói gặp thế nào, Z lại gửi qua một câu.

Z: Cậu có thể tìm thấy tôi không?