Nhẫn Cỏ

Chương 11: 11: Hộp Sữa Việt Quất




Châu Vân Du vừa bước vào, hương bánh nướng thơm lừng từ phòng bếp lập tức chào đón cô. Cô thấy bà ngoại đang xếp đĩa lên bàn ăn và có vẻ mọi thứ đều đã sẵn sàng. Trời nhá nhem tối. Bà vẫn chờ cô về dùng bữa.

- Thưa ngoại cháu mới đi học về. - Châu Vân Du hớn hở reo vang như chiếc chuông nhỏ.

Cô ung dung đi trong trạng thái quần áo lấp lem và tóc thì rối bù. Ai nhìn vào cũng biết ngay là cô vừa trải qua một trận vật lộn với người khác.

Đây là lần thứ bao nhiêu Châu Vân Du nổi máu bạo lực và gây sự trong trường học, chính cô còn không đểm nổi. Hồi còn sống cùng cha mẹ, cô đã luôn bị họ mắng đến mòn tai vì chuyện này.

Đường đường là thiên kim tiểu thư danh giá mà lại hành xử bốc đồng và vô phép tắc, từ lâu cảnh bị phụ huynh cấm túc hay trở thành chủ đề bàn tán mỉa mai của người trong giới hào môn đã trở nên quá quen thuộc với cô.

Giờ đây khi chuyển sang sống cùng bà ngoại, Châu Vân Du vẫn nhởn nhơ "ngựa quen đường cũ", phần do bản tính ưa động tay động tay, phần do biết bà ngoại rất dễ tính và chắc chắn sẽ bỏ qua cho sự nổi loạn của đứa cháu cưng này.

Đúng như cô nghĩ, bà nhìn bộ dạng xộc xệch kia, chỉ cười xòa rồi nói:

- Đi tắm rồi xuống ăn cơm với ngoại. Du Du có bị thương ở đâu thì lát ngoại thoa thuốc cho là khỏi liền.

Châu Vân Du gật đầu răm rắp. Cô vui vẻ chạy tới ôm hôn bà thật nhanh rồi mới về phòng mình thay quần áo.

...oOo...

Tháng mười, nắng vàng nở rộ.

Cuộc sống mới của Châu Vân Du ở miền ngoại ô thật sự ngày một thêm phần thú vị hơn nhiều. Cô thỏa thích vẫy vùng trong sự tự do mà tuổi thơ bị kìm kẹp giữa chốn đô thị trước đây không tài nào có được.

Mỗi ngày cô đều chăm chỉ tới lớp để chăm chỉ ăn, chăm chỉ ngủ và chăm chỉ tám chuyện. Trong vòng tròn quan hệ rộng trải gần như cả trường, Châu Vân Du đặc biệt thận thiết với Khiêm Y Thục, bạn học hướng nội từng bị đàn chị bắt nạt. Cảm giác được lắng nghe và quan tâm mà Khiêm Y Thục mang đến khiến cô thích mê.

Mỗi ngày trôi qua đều êm đềm như thế, ngoại trừ những lúc chạm mặt Lâm Chấn Phong. Hắn là một cục đá phiền phức luôn xuất hiện ngáng đường cô. Cũng phải thôi, cả hai vốn học cùng lớp, lại kẻ bàn trên người bàn dưới nên dù không muốn cũng vẫn phải đội chung một trời.

Châu Vân Du không phủ nhận việc hắn đã giải vây cho mình vào những phút nguy cấp nhất, nhưng mặt khác, cô không thể bỏ qua chuyện hắn lúc thì hành xử thô bạo, khi lại cao hứng trêu chọc mình. Thái độ kiêu ngạo và ra vẻ ta đây của hắn khiến cô tức điên. Trớ trêu thay, cô càng điên lên, hắn lại càng hả hê thích thú.

Giờ ăn trưa hôm nay cô lại ngồi với Khiêm Y Thục và bạn bè trong lớp như thường lệ. Tất cả mọi người đều thích ăn cùng Châu Vân Du. Cô đặc biệt dễ nuôi và không hề kén chọn, khi ăn trông giống như một bé chuột hamster tích hạt trong miệng.

Đáng yêu như vậy, ai mà chẳng muốn lại gần?

Chiếc bàn ăn của cô kín cả bốn chỗ. Trong khi đó, ở góc căng tin vắng vẻ, có một bàn chỉ duy nhất một người ngồi mà thôi.

Lâm Chấn Phong điềm nhiên tập trung vào xuất ăn của mình. Đôi mắt màu hổ phách không hề hướng về phía đám đông kia, tựa hồ đã quen với việc bị cô lập.

Lưng hắn vẫn thẳng và nét mặt vẫn điềm tĩnh. Phong thái cao ngạo ấy quả thật đã hằn sâu vào máu, khiến hắn dù có đứng giữa dòng người hay lặng lẽ thu mình thì cũng đều nổi bật kì lạ.

Kết thúc bữa trưa, Lâm Chân Phong xếp hàng mua chút đồ uống tráng miệng. Thoạt tiên hắn định uống nước chanh muối để lấy năng lượng cho buổi chiều, song khi thấy Châu Vân Du cũng tình cờ tới đứng ngay sau mình, hắn lập tức đổi ý.

- Cho cháu hộp sữa việt quất. - Lâm Chấn Phong nói với bác chủ quầy.

Sau đó hắn trả tiền và nhận lấy hộp sữa, rời đi cho người tiếp theo tới lượt mua.

Châu Vân Du vui vẻ chào hỏi:

- Buổi trưa tốt lành nhé bác. Cháu muốn một hộp sữa việt quất như mọi khi ạ.

Chủ quầy gật gù cười với cô trò dễ mến:

- Tiếc quá, cậu nam sinh kia vừa mua hộp cuối cùng trên kệ hàng rồi. Cháu chịu khó uống loại khác nhé.

Châu Vân Du ngỡ ngàng nhìn về phía Lâm Chấn Phong đằng xa. Một kẻ vốn không thích sữa lại mua sữa, thì ra là muốn chọc tức cô đây mà.

Cô liền xồng xộc chạy đuổi theo rồi chắn ngang đường hắn.

- Nè! Anh thích gây sự lắm hả?

- Người đang gây sự là nhóc đấy. Tự nhiên từ đâu chui ra rồi lớn tiếng vô lí.

- Chẳng phải do bị anh ngang nhiên cướp mất hộp sữa yêu thích hay sao?

- Ai thèm cướp của nhóc? Tôi có hứng thì tôi mua. tiền của tôi và sữa cũng của tôi. Nhóc bất mãn cái gì?

Châu Vân Du hết nói nổi hắn, rõ ràng hắn thừa biết cô nghiện sữa việt quất nên mới cố tình mua luôn hộp cuối cùng. Với kẻ giỏi cãi lí như Lâm Chấn Phong, Châu Vân Du quyết định dùng kế sách mặt dày ngang ngược.

- Không cần biết. Đồ của tôi là của tôi, đồ của anh cũng là của tôi! - Cô hất cằm lên cho ngang tầm với hắn.

Tuy nhiên nỗ lực này lại phản tác dụng. Lâm Chân Phong bật cười. Hắn cảm thấy cô rất hay ho, hoàn toàn có khả năng bẻ cong thứ gọi là định lí và logic. Ngoại hình tỉ lệ nghịch với cái miệng, chỉ bé xíu một mẩu nhưng khẩu khí lớn một cách đáng kinh ngạc.

- Vậy làm đi, nếu cô lấy được thì nó là của cô.

Dứt lời, hắn giơ hộp sữa lên cao. Với thân hình vượt trội 1m80 lại thêm sải tay dài, hắn chắc chắn rằng cô không tài nào với tới được.

Châu Vân Du chun mũi và sắn tay áo lên. Mắt cô nhìn chằm chằm vào hộp sữa yêu quý, chân chân chùn xuống lấy đà rồi cố gắng kiễng lên hết mức. Trái ngược với cô nhóc đang bặm môi gồng mình, Lâm Chấn Phong lại bình thản và nhởn nhơ vô cùng. Hắn nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, một tay đút túi quần và tay kia lắc lư hộp sữa để trêu ngươi Châu Vân Du.

Không với nổi, cô đành đổi phương thức tác chiến bằng cách nhảy lên tưng tưng như một con chuột túi. Chỉ hận tên côn đồ này to xác quá, có nỗ lực cách mấy thì cô cũng không thể lay chuyển được hắn.

Đột nhiên trong một giây lỡ trượt chân mất đà, Châu Vân Du đã đâm sầm vào tấm thân rộng của Lâm Chấn Phong. Mặt cô dúi sát nơi vòm ngực hắn, tay theo phản xạ mà cuống cuồng túm vội lấy vai hắn.

Một cảm giác lạ lùng của da thịt cứng nóng truyền lên cô. Hình thể Lâm Chấn Phong trước nay luôn gai góc và rắn rỏi, mắt thường nhìn qua là có thể thấy rõ. Nay được trực tiếp chạm vào, Châu Vân Du nhận ra từng khối cơ đang phát triển ấy còn cứng cáp hơn cô tưởng.

Từ trong nếp áo đồng phục, hơi cơ thể âm ấm và một mùi đặc trưng của hormone nam giới phảng phất toát ra. Tất cả đều thoáng xuất hiện trong vài tích tắc ngắn ngủi nhưng lại nồng nàn khó tả.

- Bám đủ chưa? - Lâm Chân Phong cất giọng trầm khàn, hỏi.

- Chưa! Chừng nào anh còn không chịu cho tôi hộp sữa thì đừng mơ tôi buông anh ra.

Châu Vân Du càng siết chặt Lâm Chấn Phong hơn. Cô được nước làm tới, dính chặt mình vào người hắn và mặc kệ người khác nhòm ngó. Hắn đã cứng đầu như vậy, cô càng phải bướng bỉnh gấp đôi.

Lâm Chấn Phong ngạc nhiên thả một ánh nhìn xuống thân ảnh nhỏ nhắn đang ngoan cố bám dính. 17 năm cuộc đời, hắn chưa gặp người con gái nào bị khuyết thiếu dây thần kinh xấu hổ như Châu Vân Du.

Sao cô có thể ôm kẻ khác giới một cách tự nhiên đến vậy chứ?

Vóc dáng bé xinh đó hoàn toàn chui lọt được trong lòng bất cứ tên đàn ông nào, không riêng gì hắn. Hắn thấy hơi khó chịu.

Lâm Chấn Phong tặc lưỡi và chỉ còn cách nhét hộp sữa việt quất vào tay cô. Bởi bằng lý do nào đó, hắn bất giác tin nếu bản thân không chịu hạ mình thì Châu Vân Du sẽ có gan bám chặt hắn từ giờ đến khi tan học.

Lấy được hộp sữa khoái khẩu, Châu Vân Du hài lòng trả lại tự do cho Lâm Chấn Phong. Cô hớn hở uống ngay vì sợ hắn đổi ý và đòi lại. Sau khi chiếc bụng tham lam đã được lấp đầy, Châu Vân Du tung tăng quay về lớp, không quên gửi lời tới hắn:

- Cảm ơn vì hộp sữa vừa rồi nhé. Nhờ anh mà tôi không phải mất tiền mua. Hì hì.

Bóng dáng thấp bé dần khuất xa và hoà vào đám đông nhộn nhịp. Lâm Chấn Phong chôn chân ở đó, ngớ người phát hiện mình vừa mất cả chì lẫn chài. Ban đầu, Châu Vân Du đùng đùng đổ tội cho hắn là cướp miếng ăn của cô, nhưng chính cô mới là người vừa cướp miếng ăn mà hắn đã chi tiền đàng hoàng.

Hoặc cũng không hẳn là mất cả chỉ lẫn chài. Đâu đó trong thâm tâm, Lâm Chấn Phong nghĩ mình vẫn lãi được cái gì đó, chỉ là mơ hồ không gọi được tên. Hắn lãi được cảm giác lần đầu tiên bị một ai đó níu giữ không buông. Đến những người sinh ra hắn còn muốn vứt bỏ hắn cho vơi bớt gánh nặng. Không ngờ cũng có ngày một người xa lạ lại giữ chặt không cho hắn đi.