Nhẫn Cỏ

Chương 20: 20: Chuyện Người Lớn




Trời hôm nay thật đẹp, chỉ tiếc rằng Châu Vân Du chẳng thể chạy nhảy nữa vì cái chân đau. Cô rời chiếc trán nhỏ của mình khỏi lưng hắn và bắt đầu ngân nga hát.

- Nhóc cứ như trẻ con ấy nhỉ. Thật sự không bao giờ lớn được. - Hắn nói sau khi nghe những lời hết sức ngây ngô ấy.

Cô chỉ cong môi cười:

- Này, tôi vẫn đang tập lớn đấy nhé.

- Mà thôi, nhóc cũng chẳng cần trưởng thành làm quái gì. Đừng như tôi, lớn xong ước được quay xe thì lại muộn cha nó rồi.

- Tệ...đến thế á? - Châu Vân Du hoang mang hỏi.

- Chuyện người lớn, tò mò đến đây là đủ nhé nhóc con.

- Làm như anh lớn lắm không bằng!

Châu Vân Du bực mình vì thói úp úp mở mở của Lâm Chấn Phong. Xe đạp đã dừng trước cổng trường. Hắn khom người cho cô trèo lên lưng mình. Cõng cô đi vào lớp, hắn điềm nhiên lướt qua những ánh mắt kinh ngạc. Lâm Chấn Phong vẫn nhếch mép cười khinh cô nhóc:

- Lớn chứ. Nhóc xem có có chuyện gì mà tôi chưa thử qua?

- Đi làm?

- Kinh nghiệm ba năm rồi.

- Uống rượu?

- Tôi nhậu khoẻ nhất cái chợ đầu mối đấy.

- Hút thuốc?

- Đã từng nhưng không hứng thú lắm.

- Sống một mình?

- Từ năm 15 tuổi tới giờ.

- Anh tệ nạn thật. Nhưng tôi chưa chịu thua đâu. Để xem còn gì nào...

Hắn nhếch mép hả hê. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tự hào về tiểu sử đầy dữ dội của mình. Đâu trẻ con như Châu Vân Du, hắn dám khẳng định mình đã bươn trải gần nát cái đời này.

- Chấp nhận sự thật đi nhóc con à...

- A! Biết rồi. - Cô hớn hở reo lên, xen ngang lời Lâm Chấn Phong.

Rồi Châu Vân Du nhướng một bên mày, gương mặt bỗng nhiên trở nên gian xảo kì lạ. Cô thì thầm bên tai hắn:

- Anh làm chưa? Chuyện người lớn ấy.

Lâm Chấn Phong khẽ nhếch môi. Hắn ngả đầu ra sau, cũng thì thầm vào cái tai nhỏ của cô:

- Rồi chứ. Tạm gọi là có chút kĩ năng.

Châu Vân Du tròn mắt. Má cô phút chốc đỏ lựng lên. Vành tai bị hơi thở nóng ran của hắn phả vào mà chuyển màu gay gắt. Nhất thời cô nghĩ mình đang bị một tên cáo già lưu manh cõng vào cái ổ bí mật rồi ăn thịt sạch sẽ. Thật sự cứng họng rồi. Cô không thắng nổi hắn nữa.

- Sao nào? Đừng nói là nhóc đang ngại đấy nhé? Trẻ con mà tò mò chuyện người lớn là hư lắm đấy.

Chất giọng của Lâm Chấn Phong trầm thấp và dụ hoặc, khiến bầu trời sáng tươi trước mắt Châu Vân Du đột ngột tối sầm lại, mơ hồ rồi trở nên ám muội.

Châu Vân Du bối rối phản bác ngay:

- Không...không có. Tôi không hư. Anh mới là kẻ hư hỏng chứ! Anh chưa, chưa 18 đâu mà đã dám...

- Thì sao nào? Tôi chưa từng tự nhận mình ngoan. Nhưng nhóc đừng lo, trên 16 tuổi và tự nguyện, ít nhất bạn tình cũ của tôi không phải ngồi tù.

Châu Vân Du bốc hơi như phích nước sôi. Sao hắn có thể nói về chuyện nhạy cảm này một cách tự nhiên như thế chứ? Cô bắt đầu tin Lâm Chấn Phong chính là một tên côn đồ đích thực. Lối sống phóng túng của hắn đã vượt qua sức tưởng tưởng vốn vô cùng phong phú của cô rồi.

Thấy cô nhóc trên lưng chỉ biết cau có rồi đỏ mặt, Lâm Chấn Phong thôi không trêu chọc cô nữa. Hắn đã cho cô thấy con người thật của hắn và chỉ chờ xem Châu Vân Du tiếp theo sẽ chọn thái độ ra sao. Liệu cô có còn chấp nhận chơi cùng "lọ mực" là hắn? Hay sẽ như bao người, vì quá khứ của hắn mà sợ hãi rời đi chăng?

Ngồi trên lưng Lâm Chấn Phong, Châu Vân Du lặng lẽ quan sát gã trai này. Cô vẫn chưa thôi bàng hoàng và trong đầu nảy ra hàng loạt nghi vấn. Nhìn nước da ngăm sạm nắng trước mắt và bờ vai cứng cáp mà mình đang ôm, Châu Vân Du chỉ thắc mắc:

- Rốt cuộc... điều gì đã bắt anh phải lăn lội sớm như thế? Thật không công bằng.

Nghe câu nói ấy, thay vì đưa cô vào lớp, hắn đột nhiên đặt cô ngồi lên lan can của hàng lang. Tay chống hờ hững sau lưng cô phòng khi Châu Vân Du lại hậu đậu bị ngã.

- Đến nước này rồi, nhóc vẫn không sợ tôi sao? - Lâm Chấn Phong nhàn nhạt hỏi.

Đối diện với đôi mắt màu hổ phách đang buông lỏng của hắn, Châu Vân Du lắc đầu. Hắn lại mỉm cười:

- Hay là nhóc đang thương hại tôi?

- Không. Tôi thương anh, boss Phong. Tôi biết những gì anh làm đều có lí do.

Lâm Chấn Phong im lặng. Hắn nhìn cô hồi lâu. Nắng sớm hắt sau lưng Châu Vân Du, làm bóng dáng nhỏ ấy trở nên sắc nét lạ. Đôi mắt tròn thơ ngây mà kiên định của Châu Vân Du vẫn đáp lại ánh nhìn của hắn.

Đôi khi trẻ con cứng đầu đến nực cười. Chúng sẽ quý mãi một bạn gấu bông cả khi chú gấu ấy đã rách nát hay dính bẩn. Chúng sẽ nhìn thế giới bằng màu hồng và sẽ ngồi lắng nghe một người trưởng thành khóc mà không hề phán xét. Trái tim của một đứa trẻ cho chúng tình thương yêu thuần khiết đến kì diệu. Không hận thù. Không định kiến. Luôn như cái ly rỗng sẵn sàng để câu chuyện của người khác rót đầy và khóc cùng họ là cách chúng cảm thông.

Châu Vân Du sẽ mãi là một đứa trẻ. Từ thời khắc này đây, hắn không cho phép ai được làm chai sạn đi trái tim thuần khiết ấy như hắn đã từng phải chịu đựng.

Lâm Chấn Phong thở dài. Vẫn với dáng vẻ gai góc đầy tự tôn, nhưng trầm mặc hơn một chút, hắn gục đầu lên bờ vai mỏng manh của cô.

- Đồ ngốc. - hắn nói.

Tiếng bàn tàn của đám đông dừng lại ngoài tai. Lúc này, hắn chỉ nghe được nhịp tim đập khẽ khàng. Có lẽ là của Châu Vân Du, hay cũng rất có thể là của chính hắn, Lâm Chấn Phong.