Nhẫn Cỏ

Chương 29: 29: Cái Miệng Hại Cái Thân






Những ngày sau đó, Lâm Chấn Phong coi trường như nhà, thích thì đến, không thích lại đi. Hắn vẫn làm đủ bài kiểm tra để không phải lưu ban như lời cô nói. Nộp bài xong hắn lại ngang nhiên xách balo rời trường. Nếu mai này thanh xuân có trôi qua, Châu Vân Du chắc chắn sẽ vẫn nhớ rằng có một người từng vì hứa đi chơi cùng cô mà làm việc quần quật mười tiếng một ngày chỉ để đủ tiền đóng quỹ.

Kì thi kết thúc cũng là lúc Lâm Chấn Phong được nhận đủ lương sau bao công sức miệt mài. Hắn quay trở lại học như thường lệ. Ngày ngày ngồi trên lớp, không rõ có nghe giảng hay chỉ đến cho ấm chỗ. Châu Vân Du ngồi bàn sau cũng không khá hơn là bao. Cô tận dụng lợi thế của chỗ ngồi cuối lớp để lấp đầy ngăn bàn bằng một núi quà vặt.

Tiết cuối buổi sáng, bụng dạ ai cũng đói rã rời. Châu Vân Du lén lút cúi xuống ngăn bàn ăn bánh mì. Lâm Chấn Phong phía trên nghe tiếng cắn vỏ bánh ròn rụm và mùi xúc xích thoang thoảng liền bất mãn quay lại, nói:

- Không muốn bị thầy phát hiện thì cho tôi một miếng đi.

Châu Vân Du giơ ngón trỏ, thầm thì đáp lại:

- Nói bé thôi. Thầy nghe thấy bây giờ. Đây, tôi chia cho anh.

Dứt lời, Châu Vân Du bẻ một góc bánh và canh lúc thầy giáo viết bảng mà đưa lên trước miệng hắn. Lâm Chấn Phong cũng hé môi ăn rất nhanh. Hắn nuốt vội rồi quay lên, nghịch chiếc bút bi vờ như đang chăm chỉ ghi chép.

- Thẳng lưng lên còn chắn cho tôi chứ! - Châu Vân Du nhắc khẽ hắn.

Lâm Chấn Phong lại điều chỉnh tư thế. Lần này hắn nghe một tiếng xiên rất khẽ của chiếc nĩa cùng mùi muối ớt ngay sau lưng.

- Ăn gì ngon thế? Xoài à?

- Ừ xoài. Vừa hái trộm của trường sáng nay nên còn tươi luôn.

Hắn liếc thầy giáo trên bục giảng, thấy không có gì nguy hiểm, bèn ngoảnh đầu lại ăn chia cùng cô. Phải công nhận rằng ngồi gần Châu Vân Du chính là một lợi thế khi không bao giờ lo đói bụng. Cô luôn có đủ loại đồ ăn thức uống, trong balo có thể không chứa sách vở nhưng sẽ luôn mang sẵn dao nĩa, đũa và thìa.

Châu Vân Du tốt bụng chia xoài cho cả những bạn bàn bên. Khu vực cuối lớp 11D cứ thế mở tiệc ăn quà rất ngon lành. Thế nhưng khi cô vừa gọi hắn quay lại để cho thêm một miếng, cả hai đã bất ngờ bị thầy Chu phát hiện.

Thầy gõ mạnh thước xuống bàn và quát lớn:

- Hai cô cậu kia! Trong giờ học mà ăn vụng. Ra ngoài đứng ngay cho tôi!

Và thế là Lâm Chấn Phong cùng Châu Vân Du bất đắc dĩ phải khoanh tay đứng phạt ngoài hành lang. Châu Vân Du chán nản thở dài:

- Lại cái miệng hại cái thân!

- Mấy lần rồi mà vẫn chưa chừa đấy. - Hắn cười cợt.

Gió bên ngoài thổi rất lạnh, nếu chỉ đứng yên chắc Châu Vân Du sẽ sớm đóng băng mất. Cô che miệng hắt xì và khẽ run lên. Mùa đông mà cô ghét nhất thật sự đã tràn khắp không gian rồi.

- Lạnh quá đi mất. - Cô xuýt xoa.

Lâm Chấn Phong ngoắc tay:

- Nép lại gần đây.

Châu Vân Du bèn lật đật đứng sát lại bên hắn. Thân nhiệt quả nhiên ấm lên đôi phần, gió cũng bị dáng người cao lớn ấy chắn bớt.

- Nhưng vẫn lạnh boss ơi...

Bộ đồng phục mỏng manh này là không đủ đối với người sợ rét như cô. Lâm Chấn Phong thở hắt ra, hắn vừa cằn nhằn vừa cởi áo khoác của mình mà choàng lên vai cô nhóc.

- Đúng là yếu như sên! Có thế mà đã kêu lạnh.

- Đội ơn nhiều, tôi không khách sáo đâu.

Châu Vân Du vội vàng khoác chiếc áo của hắn vào người. Tuy nó rộng thùng thình khiến cho cô như bơi trong áo, song vẫn rất ấm áp và dễ chịu. Chút nhiệt độ cơ thể còn lưu trong nếp áo ấy làm đôi má của cô phút chốc đã hồng hào trở lại. Và đôi chân ham vui của Châu Vân Du lúc này chợt nóng ran.

Chỉ về phía cây xoài nơi góc sân trường, Châu Vân Du rủ rê:

- Ra kia hái ăn tiếp đi.

Lâm Chấn Phong nheo mắt nhìn những quả xoài còn non đang trĩu nặng trên cành, gật đầu:

- Ừ, trông ngon đấy.

Thế rồi cả hai lén lút rời khỏi vị trí, chạy xuống sân mà sắn tay áo lên chuẩn bị hái xoài.

- Đưa giày của nhóc đây. - Hắn chìa tay ra, mắt vẫn hướng lên nhắm vào quả xoài to nhất.

Châu Vân Du bĩu môi ngay:

- Gì chứ? Anh tự lấy giày của mình mà ném.

- Lỡ kẹt trên cành là tôi ăn đủ. Ném của nhóc tôi mới yên tâm.

- Anh em chí cốt bao lâu nay mà boss định lấy tôi làm con tốt thế đấy.

- Còn hơn cái con bé đẩy tôi ra làm bình phong cho chó cắn.

Hắn cốc đầu cô. Trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, hắn liền tiến lại gần cây xoài, nhìn kĩ từng cành cây to và bắt đầu đưa tay lên bám lấy thân cây. Khéo léo như thế, Lâm Chấn Phong thuần thục nhảy cao, đu mình trên không và trèo lên cành cây ngồi vắt vẻo. Cẩn trọng vươn tay về phía chùm xoài sai trĩu, Lâm Chấn Phong hái lấy từng quả mà ném xuống cho cô. Châu Vân Du lấy áo khoác ra hứng vội vàng. Một quả, hai quả rồi lại ba quả,...

- Lâm Chấn Phong! Châu Vân Du! Cô cậu gọi phụ huynh đến ngay cho tôi gặp mặt!

Thầy Chu đứng trên hành lang nhìn xuống và gắt ầm lên.

- Phụ huynh của em ly hôn, bỏ em rồi!

- Thầy biết em không có cha mẹ đúng chứ?

Cả hai thay nhau đáp vọng lại và tiếp tục công việc hái xoài rất bình thản.