Nhẫn Cỏ

Chương 45: 45: Cạnh Tranh Lành Mạnh






Cô sẽ tin hắn chứ?

Sẽ lắng nghe hắn chứ?

Sẽ bảo vệ hắn chứ?

Hắn kiên định chờ đợi. Gương mặt vẫn cứng rắn ngẩng cao. Thầy chủ nhiệm gọi:

- Châu Vân Du, em nghĩ sao?

- Em không nghĩ Phong là người lấy trộm thưa thầy. Nhất định đã có ai khác...

- Ai nào? Vân Du, tỉnh táo đi. Em không nên tin tưởng tuyệt đối người khác, kể cả khi đó là bạn bè của em.

Thầy Chu nghiêm nghị cắt ngang lời cô nhóc. Sự uất ức đã hiện rõ trên gương mặt cô. Tại sao cô phải sống đa nghi như lời thầy nói kia chứ? Hơn ai hết, Châu Vân Du hiểu rõ con người hắn.

- Em tin Lâm Chấn Phong. - Cô vẫn quả quyết.

Hắn ngoảnh đầu lại nhìn cô. Khi ánh mắt cô độc chạm phải nụ cười đáng mến cùng cái gật đầu đầy vững vàng ấy, trong lòng hắn như dậy trào một động lực lớn lao chưa từng. Một động lực của lòng chính trực can trường và sự giác ngộ rằng mình chưa bao giờ đơn độc.

- Nếu chỉ dựa vào việc tiền nằm trong balo của em thì không thể kết luận nó là do em lấy. Em không nhận lỗi.

- Vậy bằng chứng ở đâu cho thấy em vô can?

Hai thầy trò nhìn nhau chằm chằm đầy căng thẳng. Hàn khí đã tràn ngập khắp không gian lớp học. Trời dần tối sầm lại. Gần như cả trường đã ra về, và chỉ còn duy nhất lớp 11D sáng đèn.

Từ ngoài hành lang, tiếng bước chân vội vã của ai vang lên. Phan Minh đẩy cửa bước vào trong. Cậu đã trở lại với chiếc điện thoại trên tay ghi lại một đoạn camera sắc nét.

- Thưa thầy, em có bằng chứng. - Phan Minh vừa thở dốc vừa nói.

Cả lớp xôn xao hồi hộp chờ đoạn băng đoạn chiếu lên bảng. Đó là cảnh camera soi vào khu vực cửa lớp 11D hồi ba giờ ba mươi phút. Từng học sinh rời khỏi lớp để xuống sân học tiết thể dục, và đúng thật rằng Châu Vân Du là người rời khỏi lớp sau cùng, cũng là người quay về lớp đầu tiên khi tiết học kết thúc. Vậy trong khoảng thời gian đó, ai là người đã lén đi vào và lấy trộm tiền đây?

Phan Minh tiếp tục tua đoạn băng đến ba giờ năm mươi phút. Lúc này hành lang vắng lặng, không có lấy một bóng người. Đột nhiên, từ góc khuất xuất hiện nữ sinh nọ rảo bước thầm lặng vào lớp 11D. Mái tóc đỏ suôn dài. Váy ngắn. Dáng người cao gầy mảnh khảnh.

Là Đình Nguyệt Sam kia mà?

Chỉ ba phút sau, tất cả đều thấy chị ta trở ra và nhanh chóng rời đi. Đó cũng là nghi can duy nhất xuất hiện trong đoạn camera từ đầu cho tới cuối.

Rõ ràng Đình Nguyệt Sam đang cố tình chia rẽ Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du. Chị ta muốn cô ghét bỏ hắn, rời xa hắn, để hắn tiếp tục quay về với cuộc đời cô lập đầy khổ đau và nổi loạn khi xưa, và Đình Nguyệt Sam sẽ lại một lần nữa xuất hiện, một lần nữa thao túng trái tim hắn trong thời khắc nó yếu đuối nhất. Quả là vở kịch hoàn hảo.

Thầy Chu trừng mắt rồi lại ho khan.

- Hai em ngồi xuống đi. - Thầy hạ giọng.

Lâm Chấn Phong điềm nhiên yên vị tại ghế. Hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt dè dặt xung quanh đang dần rút khỏi mình và sự yên tĩnh của đám đông bắt đầu lấp đầy khoảng không một cách gượng gạo.

Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết. Châu Vân Du cười tươi, đếm lại số tiền của lớp rồi nhanh chân đi nộp cho văn phòng trước khi có thêm chuyện rắc rối gì xảy ra. Tất cả học sinh cũng đồng loạt ra về sau khi bị mắc kẹt vào sự vụ này tới nửa giờ đồng hồ. Trong lớp chẳng mấy chốc chỉ còn lại Lâm Chấn Phong cùng Phan Minh. Cậu học bá lặng lẽ xếp sách vở vào cặp, và đột nhiên Lâm Chấn Phong xuất hiện, đứng chắn ngay trước mặt cậu.

- Tại sao cậu lại giúp tôi? - Hắn hỏi bằng giọng trầm trầm.

Phan Minh ngẩng đầu lên. Cậu ta nhướng mày phản bác ngay:

- Ai giúp cậu chứ? Tôi chỉ là đang muốn sự công bằng thôi. Để Vân Du ghét cậu thì lại dễ dàng cho tôi quá.

Nghe vậy, Lâm Chấn Phong bỗng nhiên bật cười. Chưa bao giờ hắn cảm thấy Phan Minh lại ít đáng ghét đến thế. Tất nhiên, hắn vẫn ghét cậu, ghét bất cứ ai có tình ý với bông hoa của hắn. Song, Phan Minh đã thành công khiến hắn dành cho mình sự tôn trọng hiếm hoi cùng một tia thiện cảm quý giá.

Cả hai rời khỏi lớp. Trước khi mỗi người rẽ một ngả, hắn và cậu bắt tay nhau:

- Cạnh tranh lành mạnh!

oOo

Khi Châu Vân Du tung tăng ra về sau khi nộp đủ tiền học phí của lớp, cô đã thấy Lâm Chấn Phong ngồi trên xe đạp ở ngay trước cổng trường.

- Anh chưa về sao? - Châu Vân Du tò mò hỏi.

Hắn hất cằm và chỉ về phía yên sau:

- Chờ nhóc đấy. Lên xe, tôi đưa nhóc đi ăn.

- Úi! Boss Phong hôm nay đẹp trai thế không biết. Tất nhiên tôi không thể từ chối rồi.

Châu Vân Du mừng rỡ nhảy lên ngồi ngay lập tức. Cô hớn hở vòng tay ôm chặt eo của Lâm Chấn Phong. Má áp lên tấm lưng rộng của người bạn to xác này. Sự vô tư quá mức ấy của cô khiến Lâm Chấn Phong phải đỏ mặt tía tai vì ngượng. Hắn không ngờ bản thân có thể mua chuộc cô dễ dàng như thế. Và lập tức, cái ôm mềm mại của thiếu nữ đã tiếp sức cho hắn hăng hái đạp thật nhanh đến khu chợ đêm tấp nập.

Trời cuối đông lạnh buốt. Thế nhưng cả hai đều cảm thấy rất ấm áp. Tiếng loạt xoạt của những chiếc áo gió chạm vào nhau. Tiếng nói cười vui vẻ của cô. Và tiếng đập vụng về thầm lặng của con tim hắn. Mùa đông năm nay đã có những âm thanh ngọt ngào như thế đấy.

Lâm Chấn Phong dắt Châu Vân Du lang thang qua những hàng quán chong đèn sáng dịu. Cả hai ngồi sát cạnh nhau, không chừa khoảng cách cho gió se luồn thổi, và mỗi người ôm trong tay một bắp nướng nóng ran. Bắp ngô bùi ngọt, thơm dẻo, có cả cái vị lâng lâng mơ màng của những câu chuyện cô tâm tình.

- Phong, anh có đang thích ai không? - Châu Vân Du đột nhiên thắc mắc.

Hắn cợt nhả đáp:

- Tôi ư? Có chứ, tôi rất thích bản thân tôi.

Chiếc xe tải chở hàng chạy vụt qua. Bụi đường tung lên. Thật ồn quá. Hắn quay sang, hình như Châu Vân Du vừa mới nói điều gì. Thế nhưng tiếng xe ì ạch chạy lại lấn át hết cả.

- Nhóc bảo gì cơ? Tôi không nghe được.

- Kệ anh đấy. Tôi không nhắc lại đâu. Hì hì.

Lâm Chấn Phong chép miệng khi sự tò mò của hắn bị cô nhóc gạt phăng đi. Song hắn không muốn tranh luận trong những phút bình yên hiếm hoi như vậy. Chỉ có cô, có hắn, và kỉ niệm. Cả đời này, sẽ không bao giờ Lâm Chấn Phong quên rằng có một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc vì hắn mà chịu lê la khắp những hàng quán vỉa hè.