Trương Kiệm và lão Jonh thầm tự nhủ, nhất định tên này đã làm gì với ba chiếc thuyền kia rồi!
Nhưng là mặt biển tối đen như mực, họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
Hơn nữa đống dao to nhỏ này từ đâu ra vậy?
Tàu Hổ Kình dẫn đầu đến trước, hai con tàu kia cũng nối theo sau cách nhau tầm mười mét, Fern cầm kính viễn vọng liếc mắt nhìn một cái đã thấy đống dao găm trên boong thuyền.
“Không ngờ lần này các ngươi lại giấu sâu như vậy.”
Fern nhìn về phía Trương Kiệm ở xa, cười lạnh nói:
“Quái vật đâu, bảo hắn ta đến đây chào hỏi một chút chứ.”
Trương Kiệm sững sờ vội vàng nhìn quanh bốn phía:
“Quái vật? Quái vật biển Baelen?”
Fern cười lạnh.
“Còn giả vờ gì, ta đã nói, sao ngươi lại ở yên đây, hoá ra có cao thủ chống lưng. Ta còn tưởng ngươi không có gì chứ. Đúng rồi, ngươi mời ai vậy, là cấp dưới trước kia của cha ngươi sao. Có phải lần này lại dùng đến tình nghĩa đã tích góp bao lâu của cha ngươi ra mà xài hết rồi?”
Trương Kiệm bỗng nhiên nhận ra, quái vật và cao thủ mà Fern nhắc tới thật ra là Khánh Trần!
Nhất định là Khánh Trần ở dứoi biển đã làm chuyện gì đó nên Fern mới chạy đến nói chuyện quái gở như vậy.
Trương Kiệm nghĩ nghĩ cúi đầu đếm đếm đống dao găm dưới chân, chín cái.
Hắn nhìn về phía Fern tò mò hỏi:
“Chín thuỷ thủ của các ngừơi mà không đánh lại một mình hắn.”
Trương Kiệm chỉ hỏi vì tò mò, hắn muốn biết rốt cuộc Khánh Trần là hạng ngừơi gì, nhưng câu nói này nghe vào tai Fern lại như đang mỉa mai họ.
Thương tổn không lớn nhưng nhục nhã vô cùng.
Trương Kiệm hỏi tiếp:
“Sao cứ phải nhằm vào tàu Bắc Cực các ngươi, dù không tàu Bắc Cực thì hàng năm các ngươi vẫn kiếm được mấy trăm triệu Euro.”
Lúc này, thuyền trưởng tàu sAlpes cũng lạnh lùng nói.
“Tại sao ư, bốn thuyền bắt cua xác nhập thành một công ty không tốt hơn sao. Trên thị trường chứng khoán cũng kiếm được nhiều tiền và nhanh hơn so với trên biển? Các thuỷ thủ cũng có thể đi theo để nhận hoa hồng. Mọi người phiêu dạt liều mạng khổ sở ở trên biển không phải đều vì miếng cơm manh áo à?”
Trương Kiệm nghĩ nghĩ:
“Theo như các ngươi nói, ba tàu cũng không phải không được, tại sao còn muốn gom tàu Bắc Cực của ta?”
Craig nói:
“Bởi vì Amsterdam muốn để cả tám thuyền bắt cua xáp nhập, hiện tại chỉ còn ngươi là không đồng ý. Cũng vì cha ngươi là truyền kỳ trên biển Baelen, người Bắc Âu đều nghe tới chuỵên đó nên hiện tại như lâm vào thời kỹ cướp biển cũ vậy.”
Trương Kiệm lắc đầu.
“Ta không nhận đâu, ta chỉ thích bắt cua thôi. Một khi có tư bản nhúng tay vào, tàu Bắc Cực sẽ không thuộc về ta nữa.”
“Nhưng ngươi sẽ có rất nhiều tiền.”
Craig nói:
“Yên yên ổn ổn làm một chủ tàu không phải rất tốt sao? Công ty đi vào hoạt động, mọi người có thể đổi thuyền và thiết bị tốt hơn, còn có chế độ đánh bắt tốt hơn nữa.”
“Vậy tinh thần tự do của người bắt cua đâu, tinh thần phiêu lưu mạo hiểm đâu?”
Trương Kiệm nghiêm túc hỏi:
“Nơi chúng ta tới hàng năm đều là nơi hoàn cảnh khắc nghiệt nhất trên thế giới, đó đâu hoàn toàn vì tiền. Vợ con sẽ khuyên nhủ chồng cha đừng ra biển nữa, nhưng thuỷ thủ chân chính vẫn sẽ cầm bọc hành lý lên, khi thấy cá voi sẽ hoan hô, khi thấy băng nổi lớn như ngọn núi sẽ dừng lại thành kính mà nguyện. Sẽ có thế hệ thuỷ thủ mới nghe về chuyện xưa của các bậc cha chú mà tiến vào vùng biển Baelen thần bí này. Về sau sẽ càng có nhiều người nghe được chuyện xưa về nơi này hơn. Nhưng nếu cả thuyền trưởng và thuỷ thủ đều không còn tự do, vậy những chuyện xưa này sẽ dần mất đi ý nghĩa.”
Craig sững sờ, nhưng hắn không nói thêm gì nữa, chỉ cười lạnh:
“Vậy chúc ngươi may mắn, hy vọng ngươi có thể đánh bắt được thật nhiều cua hoàng đế. Nếu giữ không nổi nữa, giấy phép đánh bắt của ngươi sẽ bị đem đi đấu giá. Đến khi đó chúng ta mua lại từ sàn đấu cũng được.”
Bấy giờ, lão Jonh nhìn thoáng qua thời gian trên boong thuyền, đột nhiên nói:
“Nên kéo lồng bắt cua lên rồi.”
Trương Kiệm liếc mắt nhìn lão Jonh một cái, hắn biết lão muốn kéo một lồng bắt cua đầy để khiến đám Craig tức chết….
“Vậy kéo lên đi, xem thử thu hoạch hôm nay của chúng ta thế nào!”
Trương Kiệm lớn tiếng nói.
Một lúc sau, Khánh Trần đã thay một bộ đồ lao động thoải mái và bước tới, kéo dây thừng lên.
Khánh Trần cười híp mắt nói với lão Jonh.
“Kéo lên rồi!”
Đám Craig và Fern chuẩn bị rời đi đột nhiên ngừng lại, yên lặng đứng trên boong thuyền chờ.
Cần cẩu trên tàu Bắc Cực phát ra tiếng ầm ầm vang dội, khi lồng cua xuất hiện, mọi người đều im lặng nín thở, thấy đực trong lồng bắt cua của tàu Bắc Cực là lít nha lít nhít cua, con nào con nấy to như thau nước, lớn hơn bình thường nhiều!
Fern là lão thuyền trưởng tung hoành mấy chục năm, chỉ nhìn một cái đã biết đó là loài cua hoàng kim trong truyền thuyết!