Sân cua hoàng kim trước giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hơn mười năm mới ngẫu nhiên xuất hiện một lần, sau đó vẫn chỉ tiếp tục là truyền thuyết.
Ba chiếc thyền bắt cua bên cạnh Tàu Bắc Cực dần lùi lại, họ muốn xem thử bên trong lồng bắt cua của Tàu Bắc Cực như thế nào.
Một lồng, hai lồng, ba lồng…
Dường như mỗi lồng được vớt lên đều trên 100 con…
Craig chỉ cần tính toán sơ đã phát hiện, chỉ với số lồng cua này Tàu Bắc Cực đã có thể thắng lợi trở về!
Hắn lớn tiếng gọi tên thủy thủ bên cạnh nói:
“Đem lồng cua của chúng ta cũng thả xuống đi! Nơi này là sân cua hoàng kim, Tàu Bắc Cực chỉ thả xuống 180 cái lồng cua, phía dưới nhất định còn có cua hoàng đế!”
Tàu Bắc Cực rất nhỏ và bị hỏng nên chỉ mang theo được 180 cái lồng cua, ít hơn so với các thuyền bắt cua khác.
Trong điều kiện bình thường, tàu Alpes mang theo hẳn 300 lồng.
Nhưng họ chỉ mới kéo lồng cua lên, chưa kịp thả mồi nhử cá tuyết vào trong đã nghe tiếng dao sắc bén trong gió bay tới.
Chỉ sau chốc lát, một lá bài joker cách hơn trăm mét bay tới, cắt đứt dây thừng cần cẩu của Tàu Alpes.
Lá bài joker không dừng lại mà tiếp tục xoay tròn về phía trước, để lại bên phải gương mặt của Craig một vệt máu dài chậm rãi chảy xuống boong thuyền.
Joker với hai màu vàng đỏ giao nhau như đang thầm chế giễu.
Mấy cái lồng cua phù phù một tiếng, rơi vào trong biển sâu.
Craig kinh dị nhìn về phía tàu Bắc Cực, lấy kính viễn vọng ra xem thì vừa hay nhìn thấy tên kia, hình như hắn đã từng đến quầy rượu của Hồ Đào, đang nhìn mình nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng ngà.
Cảm giác áp bức mãnh liệt cách xa hàng trăm mét lao thẳng tới trước mặt.
Hắn nhặt quân bài joker lên, xé làm hai mảnh.
Đây chỉ là một tấm thẻ bài joker giấy bình thường, sao có thể cắt đứt dây thừng?
Phải biết rằng đây là dây thừng dùng để nâng một chiếc lồng cua nặng 680 bảng, sao có thể bị cắt đứt bởi một tờ giấy?
Craig vẫn còn sợ hãi, sờ sờ lên vệt máu trên gương mặt của mình, thầm nghĩ nếu như lúc nãy bị lá bài joker này cứa qua cổ, có phải bây giờ mình đã chết rồi không?
Hắn nghĩ đến mấy tên thủy thủ sau khi gặp quái vật trở về đã nói đối phương không hề có ý định giết người, chúng ta không nên chủ động tấn công, bằng không chết càng thảm.
Cũng như thủy thủ gặp cá mập hổ trong biển, nếu đối phương không có ý định ăn ngươi, ngươi tuyệt đối không nên nhàn rỗi thiếu chuyện làm mà di chuyển lung tung thu hút sự chý ý của đối phương.
Nghĩ tới đây, Craig lặng lẽ đem cất lá bài đã bị xé rách vào túi.
Để tránh đối phương nhìn thấy hành động xèo bài của mình rồi hiểu nhầm đây là hành động khiêu khích…
Trong phòng điểu khiển, thủy thủ phụ trách lái chính nói:
“Thuyền trưởng, phía bên tàu Bắc Cực thông báo cho chúng ta biết, muốn thả lồng ở sân cua hoàng kim này cũng không có vấn đề gì. Dù sao cũng là quà thiên nhiên ban tặng, nhưng dựa theo quy tắc trên biển Bealen, chúng ta nhất định phải chờ Tàu Bắc Cực rời đi mới có thể bắt đầu làm việc.”
Craig lạnh lùng nói:
“Thả neo, tất cả quay về thuyền nghỉ ngơi, chờ Tàu Bắc Cực rời đi rồi chúng ta tiếp tục.”
Nói đúng hơn là Craig đang sợ.
Giờ đây, người du hành sớm đã trở thành chủ đề được thảo luận sôi nổi trong các quán rượu.
Nghĩ đến đối phương là người nước khác, Craig bỗng có cảm giác bị chi phối bởi một sức mạnh thần bí từ phương đông.
Người du hành sao lại giúp Trương Kiệm? Craig nghĩ mãi mà không hiểu.
Craig cũng không chắc, nếu tàu Alpes, tàu Hổ Kình, tàu Trường Vĩ đều thả lồng ở đây thì cua hoàng đế của sân cua hoàng kim có đủ chia không.
Nhưng nếu đã tìm được thì xứng đáng để chờ đợi.
“Cảm ơn các ngươi đã giúp ta.”
Trương Kiệm nghiêm túc nhìn Khánh Trần cùng Ương Ương:
“Bây giờ ta đã phần nào đoán được thân phận của các ngươi, ngay từ đầu các ngươi đã biết nơi này là sân cua hoàng kim đúng không? Đêm nay, Fern cùng Craig chắc hẳn là đã phái thủy thủ đến cắt phao của chúng ta, may mà có Khánh Trần trợ giúp.”
Khánh Trần cùng Ương Ương đứng bên cạnh tiếp tục kéo lồng cua lên, cười nói:
“Chúng ta không có ý định giúp ngươi, không cần nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta tới đây có mục đích riêng của mình, rất nhiều chuyện chỉ là tiện tay làm. Chúng ta không quen biết, cũng không phải bạn bè, chẳng đáng để ta ra tay.”
Trương Kiệm hơi bất ngờ:
“Vậy vì sao các ngươi …”
“Chơi vui thôi…”
Ương Ương nghiêng đầu cười nói:
“Như thế vẫn chưa đủ? So với việc giúp ngươi, chúng ta càng hứng thú với việc này hơn, không cần cảm ơn bọn ta, khách sao vậy làm gì.”
Không thể không nói, Khánh Trần và Ương Ương có một điểm rất giống nhau, đó là đều sợ những câu nói khách sáo.
Mà họ thật sự cũng không có ý định giúp Trương Kiệm.
Dù sao họ có thể giúp đỡ năm nay, nhưng chẳng lẽ hàng năm đều có thể giúp sao. Nếu năm sau Trương Kiệm không thể tìm thấy ra sân cua hoàng kim, những thuyền viên đi theo hắn có thể giúp đỡ chắc?