Thu nhập của thủy thủ bắt cua trên thuyền có chênh lệch rất lớn, thủy thủ bắt cua tốt, một năm có thể kiếm được hơn 8 vạn Euro.
Thủy thủ tay nghề kém, một năm chỉ kiếm được hơn 5 vạn Euro. Mà năm ngoái, các thủy thủ trên thuyền của Trương Kiệm chỉ được chia hơn 2 vạn Euro mỗi người, thật sự là một mức lương thấp.
Lúc này, Khánh Trần nghiêm túc nói với Trương Kiệm:
“Giấc mơ mạo hiểm của ngươi làm người ta rất cảm động, nhưng ta cũng phần nào hiểu được vì sao các người không tìm thấy sân cua hoàng kim.”
“Đối với ngươi mà nói, biển Bealen là một hành trình tự do và mạo hiểm, nhưng ngươi nên quan tâm nhiều hơn đến thuyền viên của mình. Mọi người tới đây còn phải gánh vác trách nhiệm gia đình trên vai…”
Khánh Trần nói tiếp:
“Có thể trước giờ ngươi chưa bao giờ quên mục tiêu của mình, không chấp nhận tư bản, ngươi có thể tiếp tục mạo hiểm, nhưng thuyền bắt cua là phải bắt cua. Nếu không, ngươi cũng chỉ là một nhà mạo hiểm thất bại. Hãy làm nhiều việc thực tế hơn như cố gắng nghiên cứu xem cua hoàng đế có thể sẽ xuất hiện ở chỗ nào. Đối với ta, cua hoàng đế cũng không phải khó tìm, chúng có quy luật hoạt động của riêng mình.”
Trương Kiệm ngây người mất nửa ngày.
Lão John cũng vậy.
Trương Kiệm bị giáo huấn thì có chút không phục, nhưng sau đó đã bình tâm suy nghĩ lại.
Dù sao từ khi cha hắn còn sống vẫn luôn mang tinh thần tự do và mạo hiểm, nhưng có thể cùng các thuyền viên thắng lợi quay về.
Lão John sửng sốt mất nửa ngày vì hắn phát hiện ra một vấn đề.
Hai thiếu niên này vừa nói chuyện vừa gỡ lồng cua, ban nãy lão John quên dùng cần cẩu, kết quả hai người này nâng lồng cua nặng 680 bảng lên vẫn vui tươi như vậy.
Có thể hai thiếu niên này mải nói chuyện nên đều quên mất, kéo lồng cua lên boong thuyền cần dùng cần cẩu?!
Sau một lúc, lão John cảm thấy Khánh Trần mới là người thích hợp làm thuyền trưởng Bắc Cực. Nếu có người thuyền trưởng như vậy, trên thuyền không ai phải bỏ mạng mà hàng năm còn có thể thắng lợi trở về.
Hàng năm làm việc 7 ngày còn có hơn 300 ngày còn lại có thể ung dung tự tại hưởng thụ cuộc sống.
Dùng thước Nidup đếm số lượng cua, chưa bao giờ có cảm giác nhẹ nhõm như vậy ở trên thuyền bắt cua.
Thả lồng cua không dễ dàng gì, thu lồng cua còn khó khăn hơn.
Tàu Bắc Cực mở toàn bộ đèn trên thuyền lên, làm việc từ chín giờ tối đêm đến tận sáng sớm hôm sau.
Lão John buồn ngủ đến nỗi muốn nhắm cả mắt, nhưng Khánh Trần và Ương Ương vẫn tràn đầy năng lượng như không hề biết mệt.
Tàu Alpes, tàu Hổ Kình, tàu Trường Vĩ, ở cách đó không xa cũng thấy hết.
Ương Ương vừa tháo lồng cua vừa hỏi nhỏ Khánh Trần:
“Ngươi vừa nãy ném lá bài joker đã trực tiếp thể hiện mình là người du hành. Không cẩn thận che giấu hành động của mình, khi thuyền cua quay về cảng, sợ rằng sẽ có rất nhiều người biết ngươi đang ở trên vùng biển Bealen.”
Khánh Trần gật đầu cười.
“Cho nên lúc đầu ngươi có ý định dẫn Jindai, Kashima tới?”
Ương Ương tò mò hỏi.
“Còn có nơi nào thích hợp làm chiến trường hơn nơi này sao?”
Khánh Trần cười nói tiếp:
“Biển cả nhìn không thấy bờ, nước biển vô cùng lạnh, lỡ ta có rơi xuống biển thì còn có thể hô hấp bằng da, nhưng họ thì không. Ở nơi này, nếu họ không ý thức được nguy hiểm cận kề, cứ để biển Bealen thần bí cho họ biết thế nào gọi là không còn đường chạy.”
Ương Ương nghiêng đầu hỏi:
“Ngươi có thể ở trong nước được bao lâu?”
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
“Nửa giờ.”
Ương Ương bĩu môi:
“Nói dối, ta đặc biệt tới đây giúp ngươi độ kiếp, ngươi còn lừa ta. Ngươi có còn là người không?”
Khánh Trần có chút xấu hổ, lúc hắn mới có được thuật hô hấp của Kỵ Sĩ, hắn chỉ có thể kiên trì được 20 phút.
Nhưng giờ đây, toàn thân hắn đều tràn đầy năng lực Kỵ Sĩ, có thể kiên trì ở dưới nước ba giờ liền.
Chỉ có điều, tại sao hắn có thể hô hấp dưới nước, kiên trì được bao lâu, vẫn có chút do dự không muốn nói cho mọi người, dù sao cũng cần phòng thân…
Ương Ương cười nói:
“Thôi được ta không trách ngươi, ta cũng có bí mật, xem như hòa nhau!”
Khánh Trần nhìn mặt biển, mỗi thuyền cách nhau ít nhất cũng vài hải lý trở lên, đối phương chỉ là một chấm đen nhỏ trong mắt.
Người du hành ở trên đất liền có thể chạy còn nhanh hơn thuyền, nhưng ở nơi này chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Súng ngắm ở chỗ này có vẻ có tác dụng cực lớn.
9 giờ sáng, Tàu Bắc Cực thu neo, đi về phía mặt trời mọc, trên thuyền chở đầy hàng hóa.
Một ngày sau, lúc tàu Bắc Cực trở lại cảng Amsterdam, thậm chí còn gây chấn động không nhỏ.
Nhưng tàu Bắc Cực cũng không dừng ở bến cảng quá lâu, thời gian trôi qua rất nhanh, dường như chỉ cần thêm một chút nhiên liệu là có thể lại tiếp tục ra biển.
Hai ngày sau, tàu Alpes về tới bến cảng.
Craig đợi cân cua xong liền đến quán rượu Hồ Đào, uống rượu giải sầu.