"Chào các vị bằng hữu trên tàu QQ, hoan nghênh các ngươi đến làm khách trên tàu Quang Mang Tứ Xạ, ở đây vẫn còn rất nhiều ghế trống. Rondo, bạn của các ngươi cũng đang ở đây, hiện nay hắn đã trở thành thành viên của tổ chức Future chúng ta. "
Tiếng cười đắc ý của Cabris vang vọng trong thiết bị truyền tin vô tuyến:
"Ta sẽ chiêu đãi các ngươi thật chu đáo, dù sao các ngươi còn phải giúp ta đi tìm kho báu của ta dưới đáy biển mà. Đúng rồi, ta vừa mới xem đại bác các ngươi vớt lên hộ ta, đúng lúc mang tới chỗ ta luôn đi, ta phải đặt trong phòng khách biệt thự Miami của ta làm đồ trang trí."
Ương Ương nghe thấy giọng nói này liền nhìn Khánh Trần, ý tứ trong mắt nàng rất rõ ràng: Có người muốn cướp đồ của ngươi, xử hắn không?
Khánh Trần lắc đầu.
Lúc này hắn lại cảm thấy rất hứng thú với cái tên Cabris này, thật muốn xem thực lực của toàn bộ tổ chức Future rốt cuộc đạt đến tầm cỡ nào.
Trên tàu Bắc Cực, đám người Chilton và Yesenia, đã sớm không còn sự hưng phấn như lúc vớt khẩu đại bác lên, cũng chẳng còn sự đắc chí khi đối mặt với bọn Trương Kiệm nữa.
Phải biết là ngay trước khi tàu Quang Mang Tứ Xạ xuất hiện, những người này vẫn còn nghĩ rằng đã nuốt trọn được đám người Khánh Trần, tưởng là mọi thứ đều nằm trong khống chế củaọ.
Ai ngờ bọ ngựa bắt ve, nhưng chim sẻ lại núp đằng sau.
Những kẻ du hành thời gian như họ vậy mà lại luân lạc tới mức ngồi chung mâm với đám thuyền viên trên tàu QQ, trở thành cừu non mặc cho người ta chém giết.
Chilton nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta không lên tàu Quang Mang Tứ Xạ đâu, vẫn ở lại trên Tàu QQ thôi, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm kho báu ngươi muốn nhưng chúng ta làm việc ở trên Tàu QQ thì thuận tiện hơn."
Trong thiết bị truyền tin vô tuyến Cabris cười nói: "Muốn chừa chút đường lui cho mình, để kéo dài thời gian à? Ta thích đó. Vậy các ngươi cứ ở trên Tàu QQ đi, ta sẽ chờ đám người các ngươi tìm ra bảo tàng. Đừng nghĩ đến chuyện lừa ta, nếu như các ngươi tìm cả bảy cái tọa độ mà vẫn tìm không ra, vậy thì tất cả đều phải chết. Còn bây giờ mau tiến đến khu A4 đi."
Sắc mặt Chilton âm trầm như bầu trời giăng đầy mây đen, ngay lúc này hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay để giải quyết vấn đề, nhưng chắp tay nhường kho báu cho người khác, hắn lại không cam lòng.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói yếu ớt lại vang lên trong thiết bị truyền tin:
"Nhưng mà gió bão sắp tới ngay rồi, hay là chúng ta cứ thả neo ở chỗ nước cạn, chờ gió bão đi qua lại thăm dò tiếp…..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trên 'tàu QQ' đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trương Kiệm.
Chẳng ai ngờ vào lúc này, Trương Kiệm lại dám đứng ra nói chuyện…..
Trong thiết bị truyền tin vô tuyến, Cabris lại rất vui vẻ: "Người đang nói chuyện là ai?"
"Thuyền trưởng tàu QQ. "
Chilton đáp lại.
"Ồ?"
Cabris càng hứng thú:
"Ta thấy đội các ngươi là thuyền bắt cua, có từng nghe nói đến Tàu Bắc Cực không?"
Trương Kiệm thành thật trả lời:
"Đã từng nghe tên, từ khi còn bé đã bắt đầu nghe kể về nó, nó có một đoạn lịch sử rất huy hoàng."
Cabris nói:
"Vậy ngươi có biết bây giờ nó ở đâu không, ông chủ của ta hiện đang tìm nó, nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được nó, số vàng dưới đáy biển kia ta cho phép ngươi mang đi một ít."
Trương Kiệm tiếp tục thành thật đáp lời:
"Mọi người đều nói nó đã đến biển Baelen."
Khánh Trần đứng bên ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng, hắn không nghĩ tới Trương Kiệm lại học nhanh như vậy, hai câu trả lời này, câu nào cũng là lời nói thật, nhưng lại không có câu trả lời nào chạm đến chân tướng…..
Đã có tinh thần mạo hiểm, lại am hiểu nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ, nếu tên này là người du hành thời gian, nói không chừng Khánh Trần sẽ lừa gạt Trương Kiệm mang hắn về thế giới trong nhận tổ quy tông, lá rụng về cội.
Thuyền bắt cua bắt đầu chạy về hướng khu vực A4.
Trên du thuyền xa hoa phía sau truyền đến tiếng nhạc nhịp nhàng, Khánh Trần vừa quay đầu lại nhìn thấy trong khoang thuyền tàu Quang Mang Tứ Xạ đèn đuốc sáng trưng kia, còn có một đám em gái mặc bikini đang uốn éo.
"Hoá ra cuộc sống của người du hành thời gian ở Bắc Mĩ là như vậy. "
Khánh Trần bùi ngùi.
Ương Ương vui vẻ hỏi: "Hâm mộ à?"
"Không hâm mộ. "
Khánh Trần lắc đầu:
"Sống quá xa hoa sẽ khiến cho người ta mất đi ý chí chiến đấu. Những người này hưởng thụ một tháng ở thế giới ngoài, đến khi trở lại thế giới trong sợ là phải mất nhiều thời gian để thích ứng hoàn cảnh nguy hiểm ở đó."
Ương Ương kinh ngạc nhìn Khánh Trần, cũng không nói thêm gì nữa.
Năm giờ chiều, ánh chiều tà trên biển giống như đang phủ thêm cho mặt biển một lớp màu vàng.