Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1087: Gặp Lại Trịnh Viễn Đông 1




Thế nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, tại sao Cabris không báo cáo tình hình nơi đây cho tổ chức Future mà lại âm thầm quay trở về Amsterdam?!

W cảm thấy khó hiệu, toàn bộ chuyện này vô cùng kỳ quái khiến năng lực tư duy logic của hắn không thể theo kịp nổi.

“Không ổn.”

Sắc mặt W lạnh như băng:

“Chắc chắn có người cố tình đánh lừa, rất có thể Cabris bị người đi đường nhìn thấy đã bị đối phương khống chế. Đối phương chuẩn bị rất cẩn thận, đánh nát toàn bộ thuyền Quang Mang Tứ Xạ, ta không tin thằng ngu Cabris có năng lực lật kèo. Đi thôi, chúng ta tới bến cảng Amsterdam.”

“Chờ chút đã, tàu Batth không có quyền thông hành ở nơi đó.”

Mike nói.

“Lúc tới vùng biển quốc tế, chúng ta đổi sang ngồi cano đi tới đó.”

W nói:

“Ban đầu khi nghe tin Jindai, Kasima nhắm vào ai đó thì ta không hề cảm thấy hứng thú gì cả, chỉ muốn tìm thấy mục tiêu trước bọn hắn mà thôi. Dù sao thì đây cũng là Châu Âu, Future chính là tổ chức người du hành lớn nhất ở nơi này. Nhưng hiện giờ ta không ôm tâm lý tham gia cuộc vui nữa rồi, ta rất có hứng thú với kẻ bị tất cả thế giới người du hành truy sát này.”

“Vì sao?”

Người da đen bên cạnh tò mò hỏi.

“Chúng ta giả thiết hiện giờ Cabris đang bị khống chế, như vậy người nắm quyền trên thuyền Bắc Cực chính là người du hành phương đông bị đuổi giết.”

W nói:

“Rõ ràng là hắn có cơ hội điều khiển thuyền Bắc Cực đi tới những thành phố khác, ví dụ như những thành phố Châu Âu chưa có quá nhiều người du hành xuất hiện, sau đó ung dung rời đi. Nhưng hắn không làm như vậy mà quay trở về Amsterdam, nghênh ngang đỗ thuyền Bắc Cực ở ngay bến cảng, các ngươi có hiểu chuyện này có ý nghĩa như nào không?”

Người da đen ngẫm nghĩ:

“Kẻ tài cao nên gan lớn hả?”

W lắc đầu:

“Hắn đang thông báo cho những người đuổi giết hắn biết hắn đã trở về rồi, chuẩn bị khai chiến đi.”

Người da đen Ibbie và Mike ngẩn ra:

“Khai chiến với Jindai và Gasima sao?”

“Đúng vậy.”

W gật đầu.

“Vậy chúng ta có nên nhúng tay vào không?”

Mike hỏi.

“Xem tình hình trước đã.”

W cười nói:

“Đứng xem chúng đánh một trận đâu có sao, tổ chức Future có thể đứng nhìn chờ đến lúc thu hoạch mà.”

Nhờ sự rêu rao của Cabris, Khánh Trần đã điều tra được tên đầy đủ của tên này sau khi sóng gió trôi qua.

Cabris Louverture.

Khánh Trần tự nhủ, khó trách không đoán trúng, hóa ra là có họ theo phong cách nước Pháp...

Bắc Mỹ là quốc gia di dân, xuất hiện nhiều dòng họ cũng rất bình thường…

Bây giờ Cabris đã trở thành con rối của Khánh Trần, hắn có thể cảm nhận được tất cả, nhưng lại không thể khống chế được cơ thể, thậm chí không có cách nào nói chuyện.

Hắn biết tất cả đều bắt nguồn từ sợi tơ nhẹ như không trên tay mình.

Vật cấm kỵ.

Ở tầng một của một nhà trọ nhỏ, Khánh Trần ngồi trên ghế sô pha trông Ương Ương vẫn còn đang hôn mê, chờ đối phương tỉnh lại.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Khánh Trần dịch chăn cho Ương Ương, lúc này mới đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, gió rét trên đường phố ở bên ngoài đã ùa vào.

Bên ngoài là Trịnh Viễn Đông đang ôm túi giấy siêu thị, vị lãnh đạo Côn Luân này mặc áo lông, đội mũ tuyết rất dày, nhìn qua có vẻ giống người bản địa Amsterdam.

Ở một nơi lạ lẫm như châu Âu, sau khi Ương Ương hôn mê, Khánh Trần đương nhiên phải liên hệ với Côn Luân.

Bản thân hắn thì không sao, nhưng không thể lấy sự an toàn của Ương Ương ra đùa được.

Người ta giúp mình một ơn lớn trên biển, mình lại dẫn người ta đi mạo hiểm? Như vậy không được.

Thật ra Khánh Trần nên liên hệ với Cửu Châu, bởi vì thế lực của Cửu Châu ở nước ngoài còn lớn hơn Côn Luân.

Nhưng không biết vì sao, Khánh Trần vẫn tin tưởng Côn Luân hơn một chút.

“Cho này, ăn gì đó trước đi.”

Trịnh Viễn Đông đưa túi giấy cho Khánh Trần rồi đi vào trong phòng, tháo khăn quàng cổ xuống.

Hắn nhìn thoáng qua căn phòng đóng chặt cửa, nói với Khánh Trần:

“Ai ở trong phòng vậy? Tàu Bath của tổ chức Future đã đến vùng biển Greenland rồi, trận chiến ở châu Âu của các ngươi lúc trước đã được lan truyền trong giới người du hành ở Bắc Mỹ. Theo ta được biết, chắc hẳn ngươi đã mời được một người giúp đỡ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó chính là cô gái đã cứu Lưu Đức Trụ và mẹ hắn.”

Khánh Trần chỉ cười mà không trả lời.

Trịnh Viễn Đông nói:

“Nàng bị thương, nhất định phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng ngươi không muốn để lộ tung tích và vết thương của nàng, nên mới trốn ở đây.”

Khánh Trần nhíu mày, lúc liên hệ với ông chủ Trịnh này phải cẩn thận hơn. Đối phương vừa mạnh mẽ vừa thông minh, cũng không biết mình sẽ bị đối phương nhìn ra sơ hở lúc nào.

Mặc dù Trịnh Viễn Đông không đoán đúng hết, nhưng trên cơ bản là không có sai sót gì quá lớn.

Hắn cười nói với Trịnh Viễn Đông:

“Ông chủ Trịnh cũng không cần quan tâm đến những việc vặt vãnh này đâu.”