Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1088: Gặp Lại Trịnh Viễn Đông 2




Trịnh Viễn Đông gật đầu:

“Xem ra ta đã đoán đúng...Ngươi đúng là hay gây chuyện, ở trong nước còn biết khiêm tốn, nhưng vừa đến châu Âu đã khiến nơi này long trời lở đất. Nhưng cũng được, người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, dù sao ra nước ngoài giương oai cũng tốt hơn là phá phách ở trong nước.”

“Ông chủ Hà đâu?”

Khánh Trần đổi chủ đề.

“Lúc trước vẫn luôn truy sát Jindai Gura trên biển Barents mấy ngày mấy đêm liền, nhưng ở trên biển có quá nhiều hạn chế, cao thủ cấp A cũng không phát huy được ưu thế tốc độ của mình, vẫn để Jindai Gura chạy về Amsterdam.”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Sau khi về thành phố, Hà Kim Thu phải thu mình hơn, nếu không về sau tất cả các quốc gia châu Âu sẽ cấm hắn nhập cảnh mất.”

Khánh Trần tự nhủ trong lòng, vậy thì Jindai Gura quá thảm rồi...

Trịnh Viễn Đông hỏi:

“Ngươi giết Cabris sao?”

Khánh Trần lắc đầu:

“Ta thề ta không làm.”

“Bình thường loại người như ngươi thề thốt chỉ để che giấu sự thật thôi.”

Trịnh Viễn Đông chậm rãi nói:

“Nếu ngươi không giết thì kết cục của hắn cũng sẽ không tốt lắm. Bây giờ tàu khu trục Bath đang dừng ở bên ngoài bến cảng Amsterdam, nhưng ông chủ Future đã đi ca nô lên bờ rồi. Họ không đi tìm ngươi, mà lại đưa tin tức về các ngươi cho Jindai, Kashima, có vẻ là muốn xem trai cò đánh nhau đây mà.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ:

“Vậy sợ rằng kế hoạch của họ sẽ thất bại.”

Hắn nhìn Nidup, Trương Kiệm, lão John đối diện:

“Đây đều là thuyền viên của tàu Bắc Cực?”

Khánh Trần gật đầu:

“Ta cần một thân phận không ai có thể tìm ra cho ba người họ, để họ có cơ hội sống mai danh ẩn tính.”

Trịnh Viễn Đông ngẫm nghĩ rồi hỏi:

“Côn Luân được lợi gì.”

Khánh Trần nói:

“Ta là thành viên Côn Luân...”

Trịnh Viễn Đông nghiêm túc nhìn Khánh Trần:

“Lúc ngươi cần đến thân phận thành viên Côn Luân thì dùng, không cần liền vứt đi…Nhưng mà không sao, ta có thể giúp ngươi, nhưng ba người họ không phải là thành viên Côn Luân.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Chúng ta tìm được một con tàu chở châu báu bị đắm tên là Dawn ở trên biển, trong con tàu bị đắm kia toàn là châu báu mà người nước ngoài cướp ở nước chúng ta vào giữa thế kỷ 19…một tàu toàn vàng. Ta biết Côn Luân làm việc chính phái, làm ăn rộng rãi cho nên rất thiếu tiền. Ta có thể nói tọa độ cho ngươi, Bạch Trú chúng ta sẽ lấy 4 phần số vàng trên tàu, Côn Luân lấy 5 phần, ba người họ lấy 1 phần.”

Trịnh Viễn Đông thấy hơi bất ngờ:

“Một thuyền vàng? Tàu hàng có thể vượt biển vào giữa thế kỷ 19 đều là 200 tấn trở lên, tải trọng cũng không nhỏ. Nếu quả thật chở nhiều vàng bạc như ngươi nói, vậy ngươi có biết lần này ngươi đã chia cho Côn Luân bao nhiêu lợi ích không?”

“Không sao.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ta không có cách nào đi vớt, cũng phải nhường ra một phần lợi ích, ngoài ra còn cần ngươi xử lý thân phận giả giúp ba người này nữa.”

Không có cách nào vớt lên mới là vấn đề quan trọng nhất, vớt tàu đắm là một công trình rất lớn, là điều mà một con tàu ra biển bắt cua tuyệt đối không thể làm được.

Khánh Trần cũng không thể thuê một con tàu khác đi vớt, dù có thuê thì cũng phải đối mặt với sự uy hiếp của tàu Bath trên biển.

Đây chính là tàu khu trục, dù là cao thủ cấp B bị bắn một pháo thì cũng phải chết.

Trịnh Viễn Đông nhìn Khánh Trần:

“Ngươi không sợ ta vớt lên hai tấn vàng nhưng lại chỉ nói cho ngươi là một tấn thôi sao?”

Khánh Trần cười nói:

“Ở phương diện này, ta có thể tin Côn Luân.”

Trịnh Viễn Đông bất ngờ nhìn Khánh Trần, nhưng không nói gì.

Hắn lấy một tờ giấy ra đưa cho Khánh Trần.

“Đây là gì?”

Khánh Trần hiếu kỳ nói.

Trịnh Viễn Đông quấn chặt khăn quàng cổ, đội mũ đi vào trong gió lạnh ở ngoài cửa:

“Địa chỉ của ba tổ chức Jindai, Kashima, Future ở Amsterdam, còn có thông tin về thành viên chủ yếu của từng tổ chức. Họ đuổi giết ngươi vài ngày, ta cảm thấy lấy tính cách của ngươi, hẳn sẽ cần thứ này. Trong đó còn có nơi an toàn của Côn Luân ở Amsterdam, nếu không gánh được thì hãy chạy tới chỗ đó.”

Khánh Trần vui vẻ, không ngờ ông chủ Trịnh mày rậm mắt to lại còn có một mặt này.

Nhưng đây đúng là thứ mà hắn cần.

Khánh Trần nói với bóng lưng ông chủ Trịnh:

“Nhưng còn cần Côn Luân phối hợp một việc.”

“Cái gì?”

“Làm phiền tung tin ra bên ngoài, cứ nói thật ra tổ chức Future đang nói dối, Cabris đã giết chết người du hành phương Đông, trở về Amsterdam rồi.”

Trịnh Viễn Đông ngẫm nghĩ:

“Được.”

Cabris nghênh ngang trở lại Amsterdam là sự thật, Khánh Trần cần Amsterdam hỗn loạn hơn chút.

Một giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng, Khánh Trần đẩy cửa vào, rót một cốc nước nóng cho Ương Ương.

“Đã đỡ hơn chưa?”

Khánh Trần ngồi bên giường hỏi.

Ương Ương yếu ớt cười:

“Cuối cùng cũng không có cảm giác trời đất quay cuồng nữa, còn mấy ngày đếm ngược?”

Khánh Trần đáp lại:

“Còn 21 ngày.”

“Ta ngủ hai ngày đúng không.”