Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1123: Hồ Tiểu Ngưu Rời Đi 1




Khánh Trần cạn lời nhìn Nam Canh Thần:

“Ai cho ngươi làm bài tập giúp Tiểu Đồng Vân, bài tập của nàng phải để nàng tự làm.”

Nam Canh Thần đau đớn tột cùng nói:

“Ta cũng đâu có muốn, nếu như ta không làm thì một ngày 24 tiếng nàng sẽ ở cạnh Y Nặc. Trước đó ta đã bảo là để Tiểu Đồng Vân ở lại thành phố số 18 rồi nhưng nàng phản đối rất kịch liệt, nhất định đòi đi theo hai người chúng ta tời thành phố số 7. Ban đầu ta không nghĩ ra được lý do, sau này thì ta cảm thấy nàng đi theo ta và Y Nặc tới thành phố số 7 chính là vì muốn để ta làm bài tập giúp nàng.”

Tiểu Đồng Vân ở bên cạnh tỏ thái độ không vui:

“Nhưng ngươi làm có đúng đâu!”

Khánh Trần:

“…”

Quả thật Tiểu Đồng Vân hoàn toàn có thể làm ra chuyện tính kế Nam Canh Thần.

Nhưng học sinh cấp ba làm bài tập của học sinh tiểu học mà còn sai, đúng là quá “xuất sắc” rồi.

Đúng lúc này, Hồ Tiểu Ngưu bất chợt đi vào phòng ngủ tìm Khánh Trần:

“Ông chủ, ta định rời khỏi đây, không phải rời khỏi Bạch Trú mà là rời khỏi Lạc Thành.”

Khánh Trần cười tươi, dường như sớm đã đoán trước được:

“Ngươi định đi đâu hả?”

Hồ Tiểu Ngưu do dự vài giây mới trả lời:

“Mỗi một hạng mục của cửa ải Sinh Tử đều vô cùng khó khăn, một người bình thường giống ta nếu như không trải qua huấn luyện trong thời gian dài thì rất khó để hoàn thành, mà ta phải hoàn thành tám hạng mục lận. Vậy nên ta định trở lại thành phố Hải, mời những huấn luyện viên vận động cực hạn tốt nhất trên thế giới tiến hành huấn luyện cho ta, ta phải chạy đua với thời gian, mỗi giây mỗi phút đều không được lười biếng.”

Thật ra Khánh Trần chính là huấn luyện viên tốt nhất, bởi vì hắn là người đã và đang đi trên con đường Kỵ Sĩ.

Nhưng Hồ Tiểu Ngưu hiểu rất rõ Khánh Trần không có thời gian làm vậy.

Vả lại tổ chức Kỵ Sĩ phân tán ở khắp nơi, mỗi một người đều có con dg của riêng mình, có rất ít người đồng hành trên hành trình tu luyện, phải nhấm nháp nỗi cô độc.

Vậy nên hắn không thể ở lại Lạc Thành thêm nữa, tất cả tài nguyên ở nơi đây đều kém xa ở thành phố Hải, hơn nữa hắn còn muốn đi khắp thế giới, từng bước từng bước khiêu chiến cực hạn.

Trong khoảng thời gian này, Hồ Tiểu Ngưu tận mắt chứng kiến từng đồng bạn của mình thăng cấp, Nam Canh Thần thì chẳng biết khi nào sẽ thăng lên cấp C, ngay cả Trương Thiên Chân cũng đã cấp D, thiên tài tu hành Tiểu Đồng Vân chỉ dựa vào bản thân đã gần bằng tốc độ tu hành của Nam Canh Thần.

Hồ Tiểu Ngưu tận mắt chứng kiến những chuyện này sao không nóng lòng cho được?

Hắn nghe tin Lý Khác đã rời khỏi thành phố số 18, đi xa để trải nghiệm.

Tất cả mọi người đều đang tiến bộ, chỉ có mình hắn vẫn dậm chân tại chỗ.

Hắn nhất định phải tiến về phía trước.

Hồ Tiểu Ngưu nhỏ giọng đáp:

“Nơi này rất ấm áp, trước kia khi ở trong nhà, người thân của ta rất hòa thuận, nhưng ở nơi này lại có một cảm giác khác biệt. Mọi người cùng nhau vui đùa, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chiến đấu, nơi đây đã là ngôi nhà thứ hai của ta rồi. Thế nhưng ta nên rời khỏi đây, không thể lưu luyến những điều tuyệt vời ở chốn này. Chính ông chủ cũng từng nói nơi đây là con đường xa nhất trong tất cả các con đường.”

Khánh Trần cười nói:

“Đừng nên tự coi nhẹ bản thân như vậy, những người đi lên con đường này đều là những người xuất sắc nhất thế giới, ý chí của ngươi rất mạnh mẽ, lòng tin của ngươi vô cùng kiên định.”

Hồ Tiểu Ngưu không hề tầm thường.

Một người có thể dùng tay không leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích sao có thể tầm thường?

Chỉ là những người xung quanh Hồ Tiểu Ngưu quá xuất sắc mà thôi.

Khánh Trần luôn tin rằng sớm muộn gì Hồ Tiểu Ngưu cũng có thể hoàn thành tám hạng mục khiêu chiến, mở ra từng khóa gen trong cơ thể mình.

Khánh Trần cười nói:

“Bảo Trương Thiên Chân đi cùng ngươi đi.”

“Hả?”

Hồ Tiểu Ngưu ngẩn ra:

“Hắn phải ở đây giúp đỡ ngươi mà.”

“Không cần đâu.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Ngươi cần có một người bảo vệ, hiện giờ thông tin vô cùng đơn giản, có chuyện gì thì báo một tiếng ở trên nhóm chat là được, từ Lạc Thành tới thành phố Hải cũng chỉ cần một tiếng rưỡi ngồi máy bay, đi đường sắt cao tốc thì cũng chỉ cần năm tiếng rưỡi mà thôi. Muốn gặp mặt thì mọi người có thể gặp nhau bất cứ lúc nào. Ngươi và Trương Thiên Chân vào thế giới trong phải đi theo Hằng Xã, ở cùng nhau thì tiện chăm sóc nhau hơn.”

“Ừm.”

Hồ Tiểu Ngưu gật đầu.

Khi chia tay nhau thì ai ai cũng thấy thương cảm.

Giang Tuyết nấu một bàn đầy thức ăn để tạm biệt Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, Tiểu Đồng Vân tặng chiếc móc chìa khóa hình thỏ và hình chim cánh cụt cho hai người bọn họ.

Lưu Đức Trụ nhìn Hồ Tiểu Ngưu, nói:

“Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho ông chủ, người của Bạch Trú chúng ta lập tức giết tới đó.”

---

Từ đây tới tối sẽ thêm 5 chương nữa ạ! Trong lúc chờ các bạn có thể ghé qua KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH) nhé!