Tần Thư Lễ không dám nhìn quá nhiều, sợ bị người khác phát hiện ra ánh mắt tò mò của mình.
Rẽ trái ngoặt phải vài lần, đi tới trước một cánh cửa to lớn, người trẻ tuổi kia gõ cửa:
“Giáo chủ, Tần chấp sự tới rồi.”
“Vào đi.”
Con ngươi Tần Thư Lễ co lại, bởi vì giọng nói đó không hề giống giọng nói của một con người, bên trong giọng nói trầm thấp vang lên tiếng kêu của kim loại, giống như Transformers trên phim ảnh vậy.
Cánh cửa mở ra, hắn nhìn thấy một “con người” toàn thân từ trên xuống dưới đều đã được cải tiến thành máy móc, ngồi ở trên ghế cao.
Một nửa khuôn mặt của Hồng Y giáo chủ là người, một nửa là máy móc.
Giáo chủ khoác một chiếc áo choàng đỏ nặng nề trên người, ở giữa lồng ngực rộng lớn là một vật thể tam giác tỏa ra ánh sáng xanh lam, dường như đó chính là trung tâm năng lượng trong truyền thuyết.
Xung quanh trung tâm năng lượng không còn là da thịt con người nữa mà là những linh kiện tạo thành một cỗ máy, cỗ máy này không ngừng chuyển động xung quanh trung tâm năng lượng màu xanh lam, kẹp nó ở giữa.
Một tấm thảm đỏ trải dài từ cửa tới trước chiếc ghế kia, giống như con đường máu tanh đi tới ghế vua.
Bên dưới chiếc ghế vua kia là mấy cô gái đang bò lồm cồm, các nàng quỳ ở dưới đất, ở xương sống sau gáy có chỗ cắm cáp điện, từng sợi cáp điện nối liền với phần bụng của Hồng Y giáo chủ.
Thậm chí Tần Thư Lễ không biết họ đang làm gì.
Hắn liếc nhìn giáo chủ, đi tới trước mặt đối phương, nói nhỏ:
“Giáo chủ, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?”
Giáo chủ không hề nói gì, đột nhiên các cô gái quỳ dưới ghế run rẩy.
“Lui ra đi.”
Giáo chủ nói với các nàng.
Các nàng nói nhỏ:
“Huyết nhục khổ yếu, máy móc phi thăng.”
Nói xong thì đi lùi, rời khỏi căn phòng giống cung điện này.
Lúc này Tần Thư Lễ sợ muốn chết, những hình ảnh quỷ dị trước mặt khiến trong lòng hắn đang run rẩy.
Thân thể cũng bắt đầu khẽ run run.
Hồng Y giáo chủ từ trên cao nhìn xuống phía dưới, nói với Tần Thư Lễ:
“Vẫn chưa tìm được kẻ được gọi là Người Nhà màu đen kia hả?”
Tần Thư Lễ ngẩn ra, con mẹ nó, chuyện quái gì đã diễn ra vậy, La Vạn Nhai là Người Nhà màu đen, ngươi lại muốn tìm Người Nhà màu đen…
Hắn cố gắng nói:
“Giáo chủ, vẫn chưa tìm được.”
Giọng nói máy móc của Hồng Y giáo chủ phát ra tiếng cười lạnh:
“Ta thấy ngươi không muốn nhận được thân thể máy móc hoàn chỉnh rồi, tới thành phố số 18 lâu như vậy rồi mà ngươi không hề có thu hoạch gì.”
Tần Thư Lễ khẽ đáp:
“Xin ngài cho ta thêm một chút thời gian.”
Hiện giờ trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, liệu người của Bạch Trú có tới đón mình hay không vậy?! Nếu như mình bị phát hiện ra đã trở thành người du hành thời gian, vậy e rằng vài phút sau là sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Hồng Y giáo chủ nói:
“Ngươi đi liên hệ với giáo chúng của PCE, bảo họ điều tra thử xem La Vạn Nhai còn ở thành phố số 18 hay không, hiện giờ ta nghi ngờ rất có thể hắn đã rời khỏi đây rồi.”
Trong lòng Tần Thư Lễ thầm nghĩ, người du hành thời gian xuyên không tới đây muốn đóng giả ai đó thực sự quá khó khăn, chẳng trách nhiều người lại bị lộ tẩy như vậy.
Hiện giờ Hồng Y giáo chủ bảo hắn đi tìm giáo chúng của PCE, hắn không biết tìm ai nữa.
Nhưng hắn chỉ có thể đồng ý trước đã:
“Vâng thưa giáo chủ, hiện giờ ta sẽ đi liên hệ với bọn hắn.”
“Đi đi.”
Tần Thư Lễ học theo, nói nhỏ:
“Huyết nhục khổ yếu, máy móc phi thăng.”
Khi nãy mấy cô gái kia rời đi đã đồng thanh hô vang tám chữ này, Tần Thư Lễ đoán đây là một quy tắc nội bộ của Cơ Giới thần giáo.
Nhưng khi hắn đang từ từ lùi lại, Hồng Y giáo chủ lại nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên nói:
“Đứng lại.”
Trong khi nói chuyện, cánh tay máy móc của Hồng Y giáo chủ mở ra như một con quái vật, cứng rắn tóm lấy cổ Tần Thư Lễ, nhấc lên:
“Ngươi đã bị người du hành thời gian thay thế rồi hả?”
Tần Thư Lễ sợ hãi hồn bay phách tán, sao đối phương lại biết? Chắc chắn câu nói khi nãy đã khiến hắn lòi đuôi.
Hắn giãy dụa:
“Giáo chủ, ngài hiểu lầm rồi.”
Gương mặt Tần Thư Lễ đỏ bừng.
Hồng Y giáo chủ cười lạnh:
“Ngươi là Hồng y chấp sự, phải nói hai chữ ‘quang vinh’ chứ không phải nói tám chữ giống đám giáo chúng kia.”
Nói xong, Hồng Y giáo chủ hất hắn lên, đập mạnh vào vách tường.
Tần Thư Lễ ho mạnh, cảm giác toàn thân mình sắp vỡ ra thành từng mảnh.
Sao người của Bạch Trú vẫn chưa tới vậy!
Không ổn rồi, với tình hình hiện giờ, chỉ e Bạch Trú cũng khó lòng cứu được mình.
Dù sao họ cũng chỉ là mấy người du hành thời gian xuyên không được mấy tháng, nào có cách đối phó với Hồng Y giáo chủ chứ?
Tần Thư Lễ dần cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn không ngờ rằng thế giới trong nguy hiểm hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều như vậy.