Khánh Nhất thông qua điện thoại, nói:
“Hiện giờ ngươi đang ở bên phía Tây Nam, nếu không thì có thể đi tới vùng cấm kỵ số 065 cùng ta rồi.”
“Ngươi tới đó làm gì hả?”
Lý Khác nhíu mày hỏi.
“Không hiểu vì sao Ảnh tử lại nổi cơn điên, lệnh cho tất cả ứng cử viên Ảnh tử tới đó săn giết cao thủ cấp B của nhà Jindai.”
Khánh Nhất phàn nàn:
“Dựa theo quy tắc, người bảo vệ của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là cấp C, sao lại đi săn giết cao thủ cấp B chứ!”
Lý Khác ngẫm nghĩ:
“Chắc chắn ta không kịp quay về giúp đỡ ngươi rồi, hơn nữa ta cũng chỉ là cấp E, Lý Vân Kính tiên sinh chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ ta, sẽ không nghe theo mệnh lệnh giết người của ta, tới đó cũng không giúp được gì ngươi cả. Hay là ngươi từ bỏ nhiệm vụ lần này đi?”
Khánh Nhất nhỏ giọng đáp:
“Ngươi thay ta thương lượng với tiên sinh một chút, nhờ hắn giúp ta xem thế nào? Thế nhưng làm như vậy sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm, cho dù hắn rất lợi hại thế nhưng vẫn cần thêm một khoảng thời gian mới có thể tham dự vào những trận chiến đấu cường độ cao.”
Lý Khác nói:
“Ta thấy ngươi trực tiếp trao đổi chuyện này với tiên sinh thì tốt hơn, để hắn tự quyết định.”
“Được.”
Khánh Nhất thở dài đáp:
“Lần này lại phải chạy ra ngoài hoang dã chịu khổ rồi, sợ rằng một miếng cơm nóng còn không kịp ăn nữa.”
Khánh Nhất cầm chiếc bánh bao đi tới văn phòng làm việc của phòng tình báo số một, hiện giờ hắn không cần tới phòng tình báo số 3 nữa, đã rất thân thiết với phòng tình báo số 1 rồi.
Sau khi tới văn phòng, hắn nhìn thấy Khánh Trần đang ngồi trong văn phòng.
Khánh Nhất do dự vài giây, đi vào nói:
“Tiên sinh, phía Ảnh tử yêu cầu chúng ta tới khu cấm kỵ số 065 săn giết cao thủ của dòng họ Jindai…”
Khánh Trần nhìn về phía Khánh Nhất:
“Ngươi lo mình không thể đối phó được hả?”
Khánh Nhất thành thật gật đầu đáp:
“Đúng vậy.”
“Yên tâm đi, ta cũng tới đó.”
Khánh Trần cười nói:
“Ngươi không cần đi săn giết cao thủ của nhà Jindai đâu, yên tâm đợi trong trấn là được rồi, để vệ sĩ của ngươi bảo vệ ngươi cho thật tốt, những chuyện còn lại để ta giải quyết.”
Ánh mắt Khánh Nhất sáng bừng lại:
“Tiên sinh, ngươi tốt quá.”
Lúc này Khánh Nhất vẫn chưa biết người bẫy hắn tới khu cấm kỵ số 065 chính là vị tiên sinh ở trước mặt.
Vả lại đây cũng không phải là nhiệm vụ cạnh tranh vị trí Ảnh tử, có hoàn thành hay không cũng không liên quan…
Khánh Trần nghe được lời cảm ơn của Khánh Nguyên thì cảm thấy hơi ngượng, điều này quả thực rất hiếm thấy.
“Đi tu hành đi, chốc nữa sẽ quán đỉnh cho ngươi.”
Khánh Trần áy náy nói, hắn định tăng thực lực của Khánh Nhất lên trước khi thiếu niên này đi tới vùng cấm kỵ số 065.
Khi hai người đang nói chuyện, Dương Húc Dương cầm một tấm màn hình tinh thể lỏng tới:
“Ông chủ, gần đây Hội Phụ Huynh bắt đầu xuất hiện trong thành phố của chúng ta, chúng ta có nên quan tâm tới một chút hay không?”
Khánh Trần hỏi:
“Chúng ta quan tâm tới Hội Phụ Huynh để làm gì chứ?”
Dương Húc Dương ngẩn ra:
“Nghe nói ảnh hưởng của nó rất xấu, tuyên truyền lan nhanh vô cùng, các nhân viên tình báo ở bên phía thành phố số 18 đều đang cảm thấy đau đầu, nghe nói hôm qua bọn họ đã bắt cóc một tên Hồng y giáo chủ của Cơ Giới thần giáo.”
Khánh Trần nghiêm túc nói:
“Có người giải quyết Cơ Giới thần giáo cũng là chuyện tốt mà. Không cần để ý tới bọn hắn đâu, để mặc bọn hắn đấu với nhau.”
Hiện giờ hắn đã bắt đầu thiên vị rồi.
Cho dù Khánh Trần nói là “để mặc bọn hắn đấu với nhau”.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, tin tức này sẽ được Dương Húc Dương truyền đi, đến lúc đó trọng điểm được mọi người quan tâm tới chính là thanh tra không thích Cơ Giới thần giáo.
Đến lúc đó mọi người sẽ biết nên làm gì.
Dương Húc Dương ngẫm nghĩ, đáp:
“Ông chủ, có một vị Hồng y chấp sự của Cơ Giới thần giáo ở phía dưới, hắn tới đây để tố cáo Hội Phụ Huynh, mong chúng ta sẽ ra mặt ngăn cấm Hội Phụ Huynh tuyên truyền, tổ chức Hội Phụ Huynh này đã uy hiếp tới an toàn của bọn hắn. Nhưng ở thành phố số 10, hiển nhiên là Cơ Giới thần giáo mạnh mẽ hơn Hội Phụ Huynh nhiều lắm, Hội Phụ Huynh mới chỉ bắt đầu lan tỏa sức ảnh hưởng ở nơi này, sao có thể uy hiếp tới sự an toàn của bọn hắn được?”
Khánh Trần nhìn về phía Dương Húc Dương:
“Ngươi thấy nên làm như nào?”
Dương Húc Dương nhìn thấy ánh mắt của Khánh Trần, đột nhiên hiểu ra một vài việc.
Hắn nghiêm túc nói:
“Ta cảm thấy nên đưa tên Hồng y chấp sự này vào ngục giam bí mật.”
Khánh Trần vui vẻ hỏi:
“Đưa vào ngục giam bí mật để làm gì?”
“Chẳng phải hắn nói an toàn của bản thân bị uy hiếp hay sao, chúng ta nhốt hắn vào ngục giam bí mật để bảo vệ, chờ khi Hội Phụ Huynh biến mất thì thả hắn ra.”
Dương Húc Dương đáp.
Khánh Trần phất tay:
“Ta không muốn quan tâm chuyện này, ngươi đi tìm Khánh Hoa, các ngươi quyết định là được. Đúng rồi, tháng này ta sẽ gửi báo cáo cho cục trưởng, thăng cấp cho ngươi trở thành thanh tra thực tập.”