Bắn hết phát này đến phát súng khác, bên ngoài đạo trường Tâm Cảnh của Thiết Xá Ngự Miễn, 12 lính canh liên tiếp bỏ mạng.
Khi tập đoàn Jindai nhận được tin tức, lập tức kinh hoàng.
Vừa rồi họ đã săn lùng Khánh Trần rất lâu, nhưng kết quả Khánh Trần đã rời khỏi hiện trường, không rõ tung tích.
Họ còn nghĩ rằng Khánh Trần giả vờ xong liền bỏ chạy, kết quả nào nghĩ rằng tên này lại tung thêm một đòn tấn công nữa.
Giây tiếp theo, người chỉ huy trong đạo trường của Thiết Xá Ngự Miễn ngay lập tức kêu gọi quân đồn trú bao vây tòa nhà nơi Khánh Trần đang ở.
"Bố trí canh phòng! Bố trí cho ta trong bán kính 5 km để ngăn hắn dùng dù nhảy hoặc tàu lượn rời đi!"
"Lái chiếc xe chiến đấu bọc thép của đơn vị đồn trú qua đây, bao vây tòa nhà đó lại cho ta!"
"Kashima vừa chia sẻ thông tin tình báo, cách bọn chúng dùng để rời đi nhất định phải có người cuối cùng đóng cửa, hiện tại hắn chỉ có một mình, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát thêm lần nữa."
"Huy động máy bay không người lái, máy bay trực thăng và khinh khí cầu!"
Các thành viên của Jindai rất cuồng loạn, họ không thể chịu đựng nổi một kẻ có thể giết người hung hãn như vậy ngay trong căn cứ của họ!
Quân đồn trú của Jindai dày đặc bao vây nơi trú ẩn của Khánh Trần, máy bay không người lái, trực thăng và khinh khí cầu cũng ầm ầm cất cánh.
Lực lượng vây quét này giống như sóng triều, đèn trên phi cơ sáng rõ dày đặc giống như ngân hà giữa bầu trời đêm.
Khánh Trần như không hề hay biết, bóp cò hết phát này đến phát khác, giết chết hàng trăm người chỉ sau 20 phút ngắn ngủi.
Trong căn cứ của Jindai, hàng trăm người thừa kế của Thiết Xá Ngự Miễn đã bị giết, và cả hàng trăm binh lính của quân đồn trú, trước đây, những chuyện thế này thậm chí các bán thần cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi.
Bán thần dù sao cũng không phải được làm bằng sắt, họ rồi cũng sẽ chết!
Quan sát thấy quân đồn trú ngày càng gần, Khánh Trần cũng nghe thấy tiếng cánh quạt ầm ầm của trực thăng.
Hắn liếc nhìn thời gian.
Vừa vặn.
3
2
1
"Phá cửa."
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Trong trại đóng quân đồn trú, Tiểu Tam vung cây búa lên đập ầm ầm vào khung cửa gỗ.
Mật Thược Chi Môn mở ở đâu thì trên cửa sẽ để lại một đường viền 10 cm, chỉ cần đường viền này bị hỏng thì Mật Thược Chi Môn cũng sẽ bị phá hủy.
Còn những ai đi vào bằng Mật Thược Chi Môn sẽ rơi ra khỏi Mật Thược Chi Môn ngay lập tức!
Cũng tức là, điểm bắt đầu của cánh cửa này là ở thành phố số 10, Khánh Trần dùng cánh cửa này đi đến thành phố số 20.
Nếu cánh cửa này bị phá hủy, Khánh Trần sẽ rơi trở lại điểm xuất phát, chính là thành phố 10.
Trên đời này, không có lỗ hổng nào mà Khánh Trần không lợi dụng được.
Hắn chính là bậc thầy lợi dụng các lỗ hổng thời nay!
Trên bầu trời đêm của thành phố số 20, lực lượng vây quét từ tất cả các bên của Jindai đã đến, cơn bão kim loại trên máy bay trực thăng vũ trang bắt đầu phun ra ngọn lửa!
Chính vào lúc này, từ doanh trại đóng quân cảnh vệ của thành phố số 10 vang lên tiếng loảng xoảng, giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Trên sân thượng, Khánh Trần biến mất không còn tăm hơi.
Hắn cứ vậy biến mất trong tầm mắt của mọi người, như thể đang thực hiện một trò ảo thuật đáng sợ dưới sự quan sát của hàng ngàn binh lính đồn trú!
…
Hàng nghìn binh sĩ bao vây tấn công, hơn trăm chiếc xe tăng bọc thép lao nhanh, trên đỉnh đầu máy bay trực thăng vũ trang tiến lại gần, máy bay không người lái bay vù vù như bầy ong.
Trong khung cảnh đồ sồ này, ảo thuật gia rời khỏi sân khấu một cách hoa lệ, không để lại chút manh mối nào.
Kỳ dị.
Thần bí.
Người điều khiển máy bay trực thăng nhìn sân thượng trống không, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Bây giờ chợt tỉnh giấc.
Trong kênh liên lạc, đơn vị không quân ngơ ngác nói:
“Mục tiêu đột ngột biến mất! Lặp lại, mục tiêu đột ngột biến mất! Khoan đã, trên sân thượng có cái gì đó!”
Ngay sau đó, một cơn gió thổi qua thành phố.
Trên sân thượng, một quân bài Joker bay lên giữa không trung, im lặng nở nụ cười chế nhạo.
Chỉ huy của đội cảnh vệ ngớ ra, hắn tổ chức cuộc tấn công quy mô lớn như thế này mà kết quả lại chẳng bắt được người.
Quan chỉ huy ngẫm lại thôi đã cảm thấy đáng sợ, ngày hôm qua Khánh Trần hãy còn ở thành phố số 10, thế mà hôm nay hắn đã đến thành phố số 20, hơn nữa còn đi lại tùy ý.
Lỡ như đối phương ăn trưa xong rảnh quá chạy tới xiên ngươi một phát, đến bữa tối thì về nhà ăn cơm, thế thì ai mà chịu được?!
Không được, phải báo cho cấp trên, thành phố này không còn an toàn nữa, có người biết cách ra vào tự do rồi.
Nhất định phải lần nữa lên kế hoạch xây dựng hệ thống phòng ngự của thành phố, bằng không chưa đến vài tháng lực lượng phòng vệ phía bắc của họ sẽ bị phá vỡ!
Quan trọng là bây giờ họ không biết được Khánh Trần đi xuyên qua không gian bằng cách nào, rõ ràng không phải là tác dụng của ám ảnh chi môn.