Người lớn ở căn cứ sản xuất đều là dân quân, căn cứ sản xuất cơ giới trang bị nhiều người như vậy, vốn dĩ là muốn chống lại người hoang dã.
Cao Hổ trầm tư một lát:
"Đại ca ngươi quyết đi."
Cao Long lại suy nghĩ:
"Nhưng người lạ cũng không thể dễ dàng tin được. Nếu đó là gián điệp của Liên bang thì hỏng mất."
"Liên bang đang xảy ra chiến tranh mà, đâu ra thời gian quản lý chúng ta?"
Cao Hổ nói:
"Những tập đoàn đó tự mình còn lo chưa xong."
"Vậy cũng không ổn, cẩn thận sống lâu."
Cao Long nói:
"Huynh đệ hai ta có thể sống sót tới tận bây giờ là nhờ vào cái này cả đấy."
Vừa dứt lời, Cao Long quay sang nói với thủ lĩnh gia tộc Lưu thị:
"Lưu Côn, đứa trẻ này giao cho ngươi, trong vòng ba tháng phải làm sao biến nó thành người của ta, ba tháng sau khi đi cướp bóc cơ sở sản xuất của liên bang sẽ dùng tới hắn."
Ông già tên Lưu Côn gật đầu:
"Đã hiểu, ta sẽ đích thân đưa hắn đi. Nếu hắn không hiểu chuyện, ta sẽ đánh đến khi nó hiểu chuyện mới thôi."
Cao Long lắc đầu:
"Quản nó thế nào là việc của ngươi, làm sao nó nghe lời là được. Tất cả người ngựa đều nghỉ ngơi ở đây, cử một tên gián điệp đi điều tra khu dân cư kia đi, theo dõi động tĩnh của chúng mọi lúc mọi nơi. Nếu chạm trán với gián điệp của họ, đừng đánh nhau trực diện, mấy người đó ghê gớm đấy...cũng không biết hàng trăm người này từ đâu ra, chiến thuật của chúng còn mạnh hơn cả quân đội liên bang."
Cao Long đang nói về đám Khánh Lăng, Lý Thành, những nhân viên tình báo này từng là những người tinh nhuệ của tầng lớp tinh nhuệ, người hoang dã đánh không lại là chuyện bình thường.
Lúc này, Cao Hổ nói:
"Anh, khi nào thì chúng ta đi đến Hỏa Đường?"
"Giải quyết được khu dân cư này đã, thu xếp xong rồi sẽ lập tức lên đường."
Cao Long cười nói:
"Ta biết ngươi rất nhớ nhung nữ thần ở Hỏa Đường, nhưng Hỏa Đường quá bí ẩn, dưới đáy còn có rất nhiều thứ, chúng ta vẫn phải thận trọng hơn một chút. Đến khi thu nạp được số quân đó trong khu dân cư thì có thể đi nạp vợ lẽ cho ngươi, đến lúc đó Hỏa Đường muốn không đồng ý cũng không được. Được rồi, cuộc họp kết thúc, ngươi nổ súng đi, xem hiệu quả của ngày hôm nay thế nào."
Cao Hổ gật đầu, nói rồi liền lấy ra một khẩu súng lục, sau đó bắn một phát vào huyệt thái dương của mình.
Tiểu Thổ bàng hoàng khi một màn này hiện lên trong khóe mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng súng vang lên, nhưng trên bầu trời lại bùng lên một đóa pháo hoa.
Rõ ràng vẫn đang là ban sớm, nhưng pháo hoa đã rực rỡ như giữa màn đêm.
Tiểu Thổ sững sờ, vật cấm kỵ ACE-055!
Đến đúng nơi rồi này!
...
Đếm ngược 40:03:09
Cậu bé Tiểu Thổ bị tộc người Lưu thị bắt đi, họ đi đến một khu rừng, nơi hàng trăm con ngựa nâu bị trói trên cây.
Tên họ Lưu vênh mặt hất hàm sai khiến:
"Đi cắt cỏ khô cho ngựa đi, nếu không cho chúng ăn trước khi mặt trời lặn, ngươi không thoát một trận đòn đâu."
Tiểu Thổ gật đầu, thật thà nói:
"A, được rồi, ta sẽ làm việc chăm chỉ, có miếng ăn là tốt lắm rồi."
Tên họ Lưu bật cười nói:
"CMN, cũng biết nghe lời lắm! Được rồi, cứ làm vậy đi, không bỏ đói ngươi đâu, đợi các ông chiếm được khu dân cư phía tây bên kia rồi, đến lúc đó không chừng còn cấp cho người một con đàn bà mà chơi cho thỏa đấy."
Tiểu Thổ cầm liềm đi cắt cỏ, y như một người nông dân thực thụ.
Thủ lĩnh của Lưu thị, Lưu Côn đến quan sát một hồi, đứng ngoài mé rừng hỏi:
"Trông thật giống như một nông dân đang làm việc, bọn gián điệp liên bang không thể học được cái này, mà này, trên người tên nhóc đó có mang theo hung khí không?"
"Không có!"
Người họ Lưu nói:
"Thằng nhóc này có một chuỗi hạt Phật trên cổ tay, nói rằng đó là di vật mà ai đó đã tặng cho nó trước khi chết, là vật chứng sinh tử."
"Chuỗi hạt phật?"
Lưu Côn nghi ngờ, đi về phía Tiểu Thổ nói:
"Tháo chuỗi hạt đến đây ta xem."
Tiểu Thổ thở dài cầm chuỗi hạt đưa qua.
Lưu Côn nhìn nó:
"Chỉ là một loại gỗ thực vật bình thường thôi, không phải đồ hiếm gì, nhóc à, ở nơi hoang dã này trời phật không phù hộ nổi cho đâu, muốn sống sót thì phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu không?"
Lưu Côn ném chuỗi tràng hạt trở lại.
Tiểu Thổ vui vẻ cười nói:
"Đúng vậy, phải nghe lời."
Mấy tên họ Lưu này còn không biết hắn vừa mới đi dạo quỷ môn quan một vòng cơ đấy, lần trước khi Tiểu Thổ tháo chuỗi tràng hạt này ra khỏi tay, quân đồn trú của thành phố số 20 bị làm cho người ngã ngựa đổ...
CMN thật dọa người biết mấy.
Tiểu Thổ chính là Khánh Trần, vẫn còn hơn nửa tháng trước thời điểm tốt nhất để hắn đi vào núi tuyết.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn đến khu dân cư vùng hoang dã để tận mắt chứng kiến sự vất vả của nơi đây mà thôi, sau đó sẽ ghé thăm Hội Tam Điểm, Khánh Lăng, Ương Ương và những người khác ra sao, kết quả trên đường hắn gặp phải gián điệp của một gia tộc hùng mạnh nơi hoang dã này, tên đó đang cẩn thận nhòm ngó khu dân cư.