“Có cần xông vào luôn miễn cho Khánh Trần lấy được bí mật của công ty Hỏa Chủng trước không?”
Sĩ quan hỏi.
“Không cần, hắn lấy được cái gì thì cũng phải đi ra khỏi hang động.”
Trần Dư nói với giọng điệu thong dong:
“Trừ phi hắn có thể ở trong hang cả đời.”
Công ty Hỏa Chủng là một sự tồn tại đặc biệt.
Các tập đoàn tài chính đều đồn rằng Nhâm Tiểu Túc có thể trở thành thần là nhờ vào công nghệ của công ty Hỏa Chủng, Nhan Lục Nguyên thần bí kia cũng được hưởng lợi nhờ nó.
Khi bước chân đến cảnh giới bán thần, tất cả các bán thần đều gặp phải “số kiếp” dung hợp với ý chí của thế giới, ai cũng muốn tiến thêm một bước nữa để đạt được sự bất tử.
Chỉ riêng ở phương diện công nghệ sinh học, công ty Hỏa Chủng đã vượt lên dẫn đầu ở Liên Bang, đơn giản là vì họ thật sự “sáng tạo” ra thần linh.
Dù sự sáng tạo này là một sự trùng hợp ngẫu hợp.
Ai cũng muốn trở thành vị thần tiếp theo, Trần Dư từng chứng kiến thần linh trong một khắc, từ đó cực kỳ khát vọng đạt đến cảnh giới cao hơn.
Vì vậy những năm gần đây, tất cả bán thần đều đang tìm kiếm bí mật giúp Nhâm Tiểu Túc thành thần.
Thân xác mạnh mẽ, ý chí tinh thần với độ dung hợp ý chí của thế giới vượt qua 70%, Chân Thị Chi Nhãn màu đen, cơ thể có tế bào ung thư, đây là bốn chiếc chìa khóa dẫn đến ngai thần, thiếu một thứ cũng không được.
Mà một thứ trong số đó: Công nghệ để cùng tồn tại với tế bào ung thư.
Nằm trong tay công ty Hỏa Chủng.
Bây giờ Trần Dư không quan tâm đến Khánh Trần và Hỏa Đường nữa rồi, mục tiêu của hắn chỉ có công ty Hỏa Chủng. Khánh Trần và Hỏa Đường chẳng qua là hai mục tiêu nhân tiên giải quyết trên con đường tìm kiếm bí mật thành thần của hắn.
Trần dư bấm một số điện thoại nào đó của thành phố số 7:
“Điều cứ điểm trên không tàu Chư Thiên đến khu cấm kỵ số 008, không quan tâm chiến tranh phía bắc nữa, ta muốn đi tìm thứ quan trọng hơn.”
Cứ điểm trên không tàu Chư Thiên là vũ khí cấp chiến lược của Trần thị, vốn dừng ở Trung Nguyên để chuẩn bị khai chiến với thế lực hải ngoại bất cứ lúc nào.
Dù sao nếu Khánh thị và Lý thị chiến bại, Trần thị thân cô thế cô cũng khó lòng chống đỡ.
Vì vậy Trần Dư mới không hy vọng Khánh thị, Lý thị thua trận, hắn chỉ mong chiến trường phương bắc có thể cầm cự được, chỉ có giữ vững thế giằng co mới phù hợp với lợi ích của hắn.
Nhưng giờ thì khác, thoạt nhìn chiến tranh phương bắc chưa nổ ra ngay được, thậm chí Jindai, Kashima còn đang vội vàng đàn áp cuộc nổi dậy trong khu vực của mình.
Vậy Trần Dư phải nhân cơ hội này điều tàu Chư Thiên đến....miễn cho Lý Thúc Đồng xuất hiện.
Có cứ điểm trên không ở đây, dù là bán thần cũng phải tránh đối đầu trực diện.
Ngoài ra, phạm vi bao phủ của radar mảng pha trong cứ điểm không trung lên đến mấy trăm km, dù hang động đá vôi có bao nhiêu lối ra thì chỉ cần Khánh Trần trở lại mặt đất, chắc chắn hắn sẽ bị phát hiện.
Lần này Trần Dư thật sự nghiêm túc.
...
Đếm ngược 01:00:00.
“Đúng là được mở mang tầm mắt.”
Đại trưởng lão ở trong hang động nghe tiếng kêu rên, tiếng súng bên ngoài, cảm thấy đời này mình sống uổng quá.
Hỏa Đường họ sinh sống nhờ vào khu cấm kỵ, các tập đoàn tài chính đều từng lén lút đến tìm họ hỏi mua quy tắc và đặc sản của khu cấm kỵ, và ở đây họ chiến đấu với đủ loại người.
Nhưng chiến đấu bằng cách lợi dụng sơ hở của khu cấm kỵ như thế này, đại trưởng lão mới thấy lần đầu tiên.
Người bình thường vi phạm quy tắc chỉ có một con đường chết, cao thủ cấp A cũng chỉ gắng gượng thoát ra được, kết quả là quy tắc “kích hoạt quy tắc” lại bị Khánh Trần lợi dụng như một thủ đoạn tiêu diệt kẻ địch.
Lúc này Zard run rẩy, giũ mấy trăm viên đạn trên cơ thể mình ra rồi vui vẻ cười nói:
“Lần này Phỉ Lệ Quả không sao hết.”
Đại trưởng lão nhủ thầm, quả thật người bình thường đâu làm được việc này, nếu người đi ra hút thù hận của trùng mặt người là hắn, chỉ sợ vừa ra khỏi hang động đã bị bắn thành than tổ ong.
“Khoan đã, trả hai gốc cây Phỉ Lệ Quả còn lại cho bọn ta!”
Đại trưởng lão đanh mặt:
“Ta còn phải hái cho Dĩ Dĩ ăn đấy.”
Zard hớn ha hớn hở:
“Ông chủ của ta nói sau khi trở lại thế giới ngoài trồng Phỉ Lệ Quả trên Kình Đảo, nhân giống xong sẽ trả lại cho các ngươi. Thế gọi là gì nhỉ....à đúng rồi, mượn bụng sinh con!”
Đại trưởng lão xoa trán:
“Ngươi có thể đổi cách hình dung khác không hả? Sao ta cứ có cảm giác như mình bị cắm sừng thế.”
“Đừng rối rắm chuyện này làm gì, ta sẽ trả Phỉ Lệ Quả lại cho ngươi mà.”
Khánh Trần vừa đi vừa nói với giọng khó hiểu:
“Căn cứ bí mật mà lại giấu ở nơi sâu nhất trong hang động đá vôi, rốt cuộc bí mật quan trọng đến mức nào mới cần huy động nhiều nhân lực như thế?”
Rốt cuộc, để xây dựng căn cứ bí mật trong hang động đá vôi ở hoang dã, chỉ riêng việc vận chuyển vật liệu xây dựng, thiết bị nghiên cứu đã là một việc khiến người ta đau đầu không thôi.