Jindai Kura gật đầu:
“Lúc trước ta trúng một đòn của hắn là biết vị bán thần này sử dụng Tử Lan Tinh, trở thành bán thần trẻ nhất, hiện tại chúng ta không dây vào hắn được. Giả như cho ta thu thập đủ con mắt cho Dodomeki, hơn nữa bản thân ta cũng thăng lên bán thần, có được mười hai thức thần cấp bậc bán thần, có lẽ có thể thắng hắn.”
“Chưa đến mức ấy.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Hắn đã mất rất nhiều tranh, hiện nay chỉ có vài bức vẽ bảo vệ tính mạng luôn mang theo bên mình, bằng không ta cũng không có cách nào sống sót trở về. Ta ủng hộ ngươi thu thập đủ con mắt rồi khiêu chiến đối phương, thật ra hắn không đáng sợ đến vậy đâu.”
Jindai Kura bật cười:
“Ngươi muốn lừa ta đi chịu đòn à, có còn lương tâm không thế!”
Khánh Tràn cười gượng:
“Ta đi với ngươi.”
Jindai Kura nhếch miệng:
“Thế còn được.”
Ương Ương bĩu môi:
“Hai người các ngươi được rồi đấy, ta vẫn còn ở đây này.”
Jindai Kura:
“...”
Ương Ương kiểm tra tình trạng vết thương của Khánh Trần:
“Lực trường sinh mệnh của ngươi yếu đi tám phần rồi, Trần Dư đúng là chẳng ra gì. Ngươi bị thương nặng thế này rồi, hay là chúng ta trước đi, đừng ở đây làm bia ngắm cho Vương Quốc, Future với Kashima nữa.”
Khánh Trần im lặng, thật ra đây mới nguy cơ lớn nhất của hắn hiện nay.
Ở thế giới tỏng bị bán thần theo dõi, về thế giới ngoài còn có ba tập đoàn tài chính muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Hắn nói:
“Chúng ta đã bị theo dõi rồi, chắc chắn không đi được nữa, binh tới thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, chúng ta còn có một việc cần giải quyết.”
Nói xong, hắn ra khỏi phòng và đi đến phòng của sếp Lưu.
Lần trước khi trở về, hắn chưa kịp xử lý việc sếp Lưu và vợ của hắn hạ độc trong rhodiola.
Thật ra, hai người này là gián điệp của Kashima bị Nghê Nhị Cẩu giám thị bấy lâu nay, công ty của sếp Lưu vẫn luôn cung cấp tài chính trong nước cho tổ chức gián điệp của Kashima.
Vì vậy khi hai người họ đột nhiên đăng ký tham gia đội leo núi, Trịnh Viễn Đông lập tức báo việc này cho Khánh Trần.
Vì họ thấy được băng văn của thuật Hô Hấp Ngược trên mặt Khánh Trần, cho nên Kashima và đội cảm tử của Vương Quốc mới quyết định đến thăm dò.
Khánh Trần dùng chiếc nhẫn quyền lực mở cửa phòng, kết quả hắn phát hiện vợ của sếp Lưu đã hóa thành tro bụi rơi trên mặt đất, còn hắn vừa gục trên mặt đất khóc vừa gom tro cốt rải rác lại.
Hắn nói một cách bình tĩnh:
“Thì ra trong hai người các ngươi chỉ có một người là người du hành thời gian.”
Khánh Trần không trúng độc rhodiola, điều đó có nghĩa là thân phận của hai vợ chồng đã bại lộ từ lâu.
Trong bảy ngày xuyên không, Kashima biết họ đã hết giá trị lợi dụng thì sẽ không cho Khánh Trần cơ hội thẩm vấn người biết chuyện, cho nên dứt khoát giết vợ của sếp Lưu.
Sếp Lưu vừa khóc vừa nói:
“Ta đã nói là đừng đến, nhưng nàng nói ở thế giới trong có người uy hiếp tính mạng của nàng, không đến thì sẽ chết. Nàng đã giết người bao giờ đâu, đến nơi này làm gì cơ chứ! Nàng nói có một tập đoàn tên là Kashima muốn giết ngươi, không chỉ nàng mà còn có rất nhiều người nữa chuẩn bị giết ngươi!”
Khánh Trần hỏi một cách bình tĩnh:
“Ta còn tưởng tình cảm của các ngươi chỉ hời hợt thôi, trước đó không mấy hòa thuận, bây giờ lại khóc lóc khổ sở như thế?”
Khánh Trần cảm thấy còn có một khả năng nữa: Hai vợ chồng đều là người du hành thời gian, Kashima biết sự tình đã bại lộ thì lựa chọn giết một người, sau đó để người còn lại giành được sự tin tưởng của hắn, cung cấp cho hắn một ít tin tức giả.
Sếp Lưu mệt mỏi quỳ dưới đất:
“Ta kết hôn với nàng từ khi còn chưa dựng nghiệp, khi đó hai bọn ta sống trong một căn nhà trọ nhỏ ở Thâm Thành, đến cả nơi tắm rửa cũng không có. Lúc ấy ta nghèo lắm, lúc kết hôn còn không nỡ tiêu tiền bao nàng một bữa ăn ngon, mà hai người bọn ta ăn lẩu thịt bò ở vỉa hè. Ta nói xin lỗi nàng, nàng nói không sao....Vợ chồng đồng cam cộng khổ, dù cho bây giờ mâu thuẫn nhiều đến mấy thì vẫn không quên được tình cảm ấy.”
Sếp Lưu nói tiếp:
“Từ khi nàng xuyên không, hai bọn ta đã bị khống chế, mỗi ngày sống trong sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên...”
Nói xong, sếp Lưu lấy một khẩu súng lục dưới gối ra, ngắm vào cằm mình và bóp cò súng.
Rầm.
Sếp Lưu ngẩn ra, viên đạn đã bay ra khỏi nòng súng nhưng lại không bắn thủng đầu của hắn mà nện lên bức tường bên cạnh cùng với khẩu súng lục!
Ngay khi hắn vừa bóp cò, Khánh Trần đã kích hoạt Vô Củ, từ trường cực lớn khiến súng và viên đạn đều tuột khỏi tay hắn và dính lên tường.
Khi Khánh Trần rút lại từ trường Vô Củ, khẩu súng mới rơi xuống đất.
Khánh Trần hỏi một cách bình tĩnh:
“Tại sao phải tự sát?”
Sếp Lưu ngạc nhiên:
“Vợ ta nói, nếu sau khi trở về nàng chết thì hãy tự sát, đừng cho ngươi có cơ hội thẩm vấn ta, nếu không con trai của bọn ta sẽ bị ám sát.”