Nơi đóng quân đỉnh Everest là một thắng cảnh độc đáo.
Những người leo núi từ nhiều quốc gia khác nhau tập trung tại đây, giống như một Liên hợp quốc thu nhỏ.
Hàng ngàn chiếc lều được dựng trên nền tuyết trống trải, đầy màu sắc và tươi sáng lạ thường.
Ngoài ra còn có hàng chục công ty thám hiểm thiết lập các đài phát thanh quy mô nhỏ ở đây, cũng như một trại căn cứ cứu hộ đơn giản, họ sẽ ở lại đây cho đến cuối tháng năm.
Trại căn cứ sôi động hẳn lên, người người đi xuyên qua giữa các lều, vốn dĩ không hề quen biết từ trước, ở đây sinh hoạt một hai tuần đã trở nên quen thân hơn.
Khi Khánh Trần vừa đặt chân đến đây chỉ cảm thấy nó sống động hơn một chút so với Thị trấn Namche, nhưng ở đây có vô số người leo núi đang tắm nắng và pha cà phê.
Lúc này, một người Sherpa mặc trang phục dân tộc đi tới, thân thiết mở rộng vòng tay với hướng dẫn viên Tiểu Trương, chào hỏi:
"Trương!"
Thấy vậy, Khánh Trần cũng điều khiển hướng dẫn viên Tiểu Trương ôm hắn ta một cách nhiệt tình:
"Đã lâu không gặp!"
Người Sherpa là một sự tồn tại rất kỳ diệu.
Vào mùa cao điểm leo núi Everest hàng năm, đội leo núi lớn nhất sẽ triệu tập các đội đến từ nhiều quốc gia với tư cách 'trưởng đoàn', thanh toán tiền và cung cấp hàng hóa, đồng thời nhờ người Sherpa lên núi sửa 'đường' trước.
Không có bất kỳ thiết bị nào, những người Sherpa đã liều mạng dựng những sợi dây an toàn dài từ 7.000 đến 8.000 mét.
Họ mang theo 'sợi dây' bên người để leo lên một nơi cao, và cố định phần cuối của sợi dây vào tảng băng đá ngàn năm bằng một cái nhũ băng, sau đó buông thỏng dây thừng, như vậy là đã có thể hoàn thành việc vận chuyển hậu cần, dẫn đường, trợ giúp việc leo núi và bảo vệ được sự an toàn của các đội leo núi ở một mức độ nhất định.
Có thể nói, nếu không có những người Sherpa, độ khó của việc leo lên đỉnh Everest sẽ tăng thêm một số yếu tố.
Có hai cách để leo lên đỉnh Everest, một là dốc phía nam của Nepal và hai là dốc phía bắc của Trung Quốc.
Hầu hết mọi người đều thích leo lên từ sườn phía nam, vì quá trình thương mại hóa ở sườn phía nam đã hoàn thiện hơn, hơn nữa còn có những người Sherpa ở sườn phía nam.
Người Sherpa đưa Khánh Trần và những người khác đến trại của họ.
Một bác người Sherpa dùng tiếng Anh giao tiếp một cách hồn hậu:
"Ta đã sống ở đây từ một tuần trước để giúp các ngươi chiếm được chỗ tốt, nơi đây cách xa nhà vệ sinh, mùi sẽ bớt nồng đi phần nào."
Hàng nghìn người sống trong nơi đóng quân Everest, nhưng ở đây không có cống rãnh hay hệ thống cung cấp nước uống, nên mùi hôi thối khỏi nghĩ cũng biết...
Nhiều người nghĩ rằng người leo núi sẽ luôn ở lại trại đóng quân Everest trong suốt một tháng.
Nhưng thực ra không phải thế.
Trong khoảng thời gian này, hầu hết mọi người sẽ trở về thành phố sinh sống trong hai ngày, tắm rửa sạch sẽ cơ thể, cho cơ thể và tâm trí nghỉ ngơi, sau đó mới quay lại và tiếp tục.
Miễn là ngươi quay lại đây trong vòng một tuần và các tế bào vận chuyển oxy trong cơ thể không bắt đầu giảm, thì sẽ không có vấn đề gì.
Lúc này, Jindai Kura cười nói với Khánh Trần:
"Hôm nay ngươi không phải dựng lều cho ta nữa."
Khánh Trần buồn bực nói:
"Ngươi muốn rời đi?"
Jindai Kura cười nói:
"Ta là hộ đạo giả của ngươi đấy, sao có thể rời đi dễ dàng như vậy? Có điều, tối nay ta ngủ trong lều của người khác."
Khánh Trần:
"???"
Ương Ương nhìn Jindai Kura quay ngươi đi vào trong lều của một nhà leo núi nữ, thở dài nói:
"Ta cũng chỉ nói chơi mà thôi, không ngờ hắn lại làm thật."
Một tay chơi cấp vương giả như Jindai Kura đến nơi đóng quân đỉnh Everest cũng không cần phải dựng lều, hắn cứ trực tiếp chọn một cái lều, mỗi ngày đều không giống nhau...
Khánh Trần kìm nén đã lâu:
"Trâu bò...ta nên để khoa học tiếp cận rồi làm một chương trình đặc biệt, tổng cộng làm ba tập, tập đầu tiên nghiên cứu về đạo đức suy đồi của Jindai Kura, tập thứ hai nghiên cứu sự thiếu bản chất con người trong Đại Trung Tiểu Vũ, tập thứ ba là nghiên cứu bộ não của Zard, nhỉ."
Ấy vậy Jindai Kura đi vào trong chưa bao lâu lại đột nhiên chui ra, nói:
"Không đúng!"
Khánh Trần thắc mắc:
"Sao, vào nhầm lều?"
"Không phải."
Jindai Kura cau mày không ngừng suy nghĩ, như thể sắp đưa ra một phán đoán gì đấy.
Khoảnh khắc tiếp theo, vị quý công tử này đột nhiên nói với Khánh Trần:
"Xin lỗi, nhưng có lẽ ta phải làm xáo trộn một số kế hoạch của ngươi rồi."
Khánh Trần im lặng một lúc:
"Việc này rất quan trọng sao?"
"Quan trọng, còn quan trọng hơn mạng của ta."
Jindai Kura nói một cách nghiêm túc.
Khánh Trần nói:
"Vậy thì đi đi."
Jindai Kura gật đầu:
"Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi vượt qua sáu ngày còn lại."
Nói xong, Jindai Kura rời khỏi căn cứ đỉnh Everest với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về hướng họ vừa đi tới!
Ương Ương hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khánh Trần lắc đầu:
"Không rõ, nhưng ta đoán có thể có chuyện xảy ra với Jindai Sora, chuyện này quan trọng hơn mạng sống của hắn, ngoại trừ Jindai Sora và Jindai Unshuu ra thì không còn ai khác.