“Tiểu Thất của Hội Phụ Huynh đã đến thăm nơi này…”
Những dòng chữ tương tự viết kín một mặt tường!
Sau khi tìm người đến dịch lại, họ há hốc mồm.
Khinh người quá đáng!
Việc này ngụ ý tổng bộ của Vương Quốc không hề nguy hiểm một chút nào cả, quả thực giống như địa điểm du lịch!
Những người đến chi viện cho tổng bộ của Vương Quốc tiếp tục chạy lên sân thượng thì trông thấy một lá bài.
Điều này làm cho quân chi viện ngẩn ngơ, lẽ nào đối phương còn đánh bài trên nóc nhà?
Thật ra, vụ ném lá bài trên mặt đất là do mọi người học ông chủ nhà mình ném lá bài Joker tỏ ý khiêu khích, từng người lựa chọn danh hiệu cho mình rồi ném bài xuống, chẳng hạn như 2 nhép, 5 rô...
Nhưng họ đông quá...
Chỉ riêng Át bích đã có đến 15 người muốn lấy biệt hiệu này...
Nếu là Khánh Trần thì hắn chỉ ném một lá bài Joker, vừa nổi bật lại vừa có cảm giác áp bách.
Những người này ném bài, bốn bộ bài cũng không đủ cho họ ném.
Mà sau khi ném xong, trên mặt đất giống hệt như hiện trường đánh bài nhưng chưa kịp thu dọn, chẳng có tí đẳng cấp nào.
Khánh Trần nhìn về phía Tiểu Thất:
“Ngươi ôm mèo của người ta về làm gì?”
Tiểu Thất vui vẻ trả lời:
“Trông khá là đáng yêu, nên định mang về nuôi, Kình Đảo của chúng ta không có mèo thì không hoàn chỉnh.”
Khánh Trần bó tay với đám người này.
Hắn quay sang nói với Trịnh Viễn Đông:
“Ông chủ Trịnh, mọi việc thuận lợi chứ?”
Trịnh Viễn Đông trả lời:
“Không mất một quân, hết thảy đều thuận lợi. Lần này tập kích đại bản doanh của Vương Quốc, Future vô cùng thành công, đầu tiên là cho nổ xưởng khí cầu máy, như vậy họ sẽ nghĩ cách chế tạo vũ khí chiến lược trên không dẫn đầu thời đại, thời gian sẽ bị trì hoãn lâu hơn, ít nhất là một năm.”
“Tiếu theo, Vương Quốc và Future tổn thất tổng cộng hơn một nghìn người, trong đó cấp C bị chúng ta giết hơn phân nửa, cấp B bị giết gần một nửa, có lẽ họ sẽ phải rút lại bước chân bành trướng của mình.”
Khánh Trần gật đầu:
“Giờ họ đang ở các thuộc địa, chắc chắn nhân công đến căn cứ sẽ ít xuất hiện hơn. Thừa dịp họ chững lại, ông chủ Trịnh điều khiển Kình Đảo tiêu diệt thế lực này đi, những người này sẽ là đối tượng luyện tập của Hội Tam Điểm, Hội Phụ Huynh.”
Đôi mắt của mấy người Tiểu Thất sáng rực lên, kể từ khi đến thành phố số 10 họ ngứa tay lắm rồi.
Bây giờ có thể đến các nơi đánh nhau, vừa khéo hợp ý họ.
“Phải rồi, ông chủ Hà đâu?”
Khánh Trần nghi hoặc.
Các thành viên của Cửu Châu đều ở đây, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Hà Kim Thu đâu.
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
“Vốn dĩ hắn không đi bằng mật thược chi môn, cho nên không rơi ra cùng với với chúng ta. Hắn nói hắn còn có việc cần làm ở bên kia. Về phần làm gì thì hắn không nói.”
“Được, bây giờ chúng ta mai phục trên con đường từ đại bản doanh Everest xuống núi, đợi người của Vương Quốc đến thì tiêu diệt toàn bộ tại đó ngay lập tức.”
Khánh Trần dẫn tất cả mọi người mai phục ở hai bên đường, chờ Vương Quốc và Future đến.
Nhưng đợi hơn mười phút vẫn không thấy bóng dáng kẻ địch đâu.
Sao lạ vậy.
Khánh Trần suy nghĩ, theo logic bình thường, Vương Quốc, Future, Kashima thấy tổng bộ bị đánh lén thì sẽ biết ngay là không có ai ở bên cạnh bảo vệ hắn, khi đó đối phương sẽ mau chóng ra tay mới đúng.
Tổng bộ mất thì tiếc thật, nhưng nếu có thể đổi bằng mạng mình thì cũng không lỗ!
Nhưng kẻ địch không đến như kế hoạch.
Khánh Trần chợt nghĩ tới điều gì, bỗng hỏi:
“Tối nay ông chủ Trịnh có sử dụng truyền thừa Vu sư không?”
Trịnh Viễn Đông trả lời:
“Có dùng, về phương diện gây sát thương trên diện rộng thì truyền thừa Vu sư hữu dụng hơn.”
Khánh Trần suy tư, hắn nhìn đồng hồ, sau đó nói với mọi người:
“Ta hiểu rồi! Nếu ta đoán không sai thì người đến truy sát ta vốn định ra tay đêm nay, nhưng họ biết được tin tức về các ngươi nên sợ hãi, rút lui rồi. Mọi người cùng nhau ra ngoài, nhìn xem có bắt được con cá lọt lưới nào không. Ông chủ Trịnh, King – người đứng đầu tổ chức Vương Quốc là một Vu sư.”
Trịnh Viễn Đông hiểu được ý của Khánh Trần ngay. Có lẽ đối phương đã đoán ra được sự tồn tại của mật thược chi môn, cũng đoán được mật thược chi môn ở ngay trên đỉnh Everest này!
Thật ra, với Khánh Trần và với cả King, ngày hôm nay đều xảy ra những việc ngoài ý muốn.
Theo kế hoạch của King, hắn thật sự không ngờ trong đội ngũ tập kích còn có người sử dụng truyền thừa Vu sư như mình, và hắn cũng không ngờ Khánh Trần sẽ sử dụng mật thược chi môn ngược chiều, chuyển trực tiếp quân mình đến đại bản doanh Everest.
Thế là kế hoạch giết Khánh Trần của hắn đổ bể, mình mất tổng bộ, còn Khánh Trần không hề tổn thất gì cả.
Mà theo kế hoạch của Khánh Trần, hắn cũng không ngờ King lại có được truyền thừa Vu sư. Theo ghi chép của tổ chức Người Bàng Quan, số lượng Vu sư cực ít, hơn nữa hoạt động ở khu vực châu Âu, phía sau khu cấm kỵ số 001 ở phía Tây Bắc của Liên Bang.