Thậm chí, hắn có thể tưởng tượng ra khung cảnh của nghìn năm trước, vô số con người hoàn chỉnh nổi trong những bình pha lê này, chất lỏng màu xanh lá hoặc xanh lam ngập đầy bình chứa, chúng giống như phôi thai và tử cung, thai nghén sinh mệnh dị dạng.
Bình chứa vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư hao, mà sinh thể mô phỏng bị nhốt trong những chiếc bình bịt kín đã hóa thành xương khô theo thời gian.
“Vải liệm có thể giúp xương khô thành trở lại thành những con người bằng xương bằng thịt trước kia không? Nếu có thể khôi phục thì chúng ta có thể nhìn thấy người của nghìn năm trước trông ra sao đúng không?”
Zard nói với giọng tò mò:
“Không biết là nam hay nữ?”
Khánh Trần trả lời một cách bình tĩnh:
“Nhìn xương chậu và xương mu thì thấy được tất cả đều là nam. Đầu tiên, xương chậu của nam giới lớn hơn ở bên dưới và nhỏ ở bên dưới, hình trái tim. Xương chậu của nữ ngắn và rộng hơn, hình bầu dục. Tiếp theo, xương mu của nam hình chữ V ngược, của nữ là hình chữ U ngược. Nếu đây là phòng thí nghiệm bình thường thì sinh thể mô phỏng phải đa dạng hơn để thuận tiện cho việc thu thập số liệu hơn mới đúng. Nhưng tất cả khung xương ở đây đều thuộc về nam giới trưởng thành, cho nên ta nghi ngờ sinh thể mô phỏng mà được tạo ra ở đây...đều là những cỗ máy chiến tranh.”
Nói xong, Khánh Trần đập nát một bình chứa pha lê, sau khi bình chứa vỡ vụn, xương cốt bên trong lập tức bị oxy hóa, biến thành màu xám.
“Ơ.”
Đại Vũ cau mày, nói:
“Đã bao nhiêu năm trôi qua mà những chiếc bình này vẫn không bị rò rỉ khí nén, vậy chất lỏng trong bình đầu rồi? Ta còn tưởng bình rò rỉ mới khiến họ chết ở bên trong.”
Khánh Trần nói:
“Ta mạnh dạn suy đoán, nơi này vốn là một trong những địa điểm thí nghiệm quan trọng nhất của công ty Hỏa Chủng, họ chế tạo rất nhiều sinh tể mô phỏng ở đây. Nhưng rồi có một ngày nơi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người đóng lại toàn bộ bình thí nghiệm, rút dịch dinh dưỡng, dịch hô hấp bên trong ra.”
Lúc này, Khánh Trần vẫn cầm đèn pin lia qua lia lại, ngay sau đó hắn bỗng sững người.
Tầm mắt của mọi người di chuyển đến nơi ánh đèn chiếu rọi, phát hiện trên tầng 18 chỗ xếp bình chứa, có một bình đã vỡ.
“Là ngoài ý muốn, hay là...người bên trong chui ra rồi?”
Đại Vũ nhíu mày.
“Các ngươi ở đây chờ ta.”
Khánh Trần nói xong thì dùng tay không leo lên, hắn leo vách đá thoải mái như đi trên đất bằng.
Một lát sau Khánh Trần từ từ leo xuống:
“Bên trong bình không có hài cốt, bảng tên kim loại bên ngoài bình chứa cũng cưỡng chế bị lấy đi.”
Bình chứa pha lê trống rỗng!
Mọi người hoảng sợ.
Tần Dĩ Dĩ vội vàng trốn sau lưng Khánh Trần.
Họ đều hiểu điều này có nghĩa là gì, có sinh thể mô phỏng sống sót sau vụ thảm họa năm xưa, hơn nữa chủ động phá vỡ bình chứa chui ra!
Đại trưởng lão nhìn Tần Dĩ Dĩ với ánh mắt tức giận, tiểu tổ tông thế mà cũng biết dùng mưu kế rồi, lúc trước ở Hỏa Đường ngươi chạy tới thánh địa một mình mà đâu có nhát gan như thế này, khi đó ngươi còn cầm đầu lâu làm đèn lồng đấy!
Khánh Trần nhỏ giọng:
“Đi tiếp thôi, nhưng phải cẩn thận.”
“Cho dù năm đó hắn sống sót được thì chắc cũng đi khỏi đây, hoặc là chết ở nơi này rồi.”
Đại trưởng lão nghi ngờ:
“Căn cứ này bị bỏ hoang ít nhất cũng mấy trăm năm, không có thứ gì có thể sống sót.”
“Khó nói trước lắm.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Chỉ mong là ta nghĩ nhiều.”
Chỉ có Kỵ Sĩ biết, quả thật Hỏa Chủng từng tạo ra “sinh vật hình người” với tuổi thọ vô hạn về mặt lý thuyết, không chỉ là Nhâm Tiểu Túc mà còn có những “vật thí nghiệm” từng gieo rắc tai họa cho văn minh nhân loại.
Những vật thí nghiệm ấy đều sống cùng với tế bào ung thư, chính Nhâm Tiểu Túc cũng là vật thí nghiệm 001, cho nên theo lý thuyết chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chúng có thể sống mấy nghìn, mấy vạn năm.
Đó mới thật sự là trường sinh.
Khánh Trần cầm lấy một chiếc xương đưa cho Đại Vũ:
“Mang theo giúp ta, ta muốn mang nó về thành phố số 10 cho nhà khoa học số 2, để xem có thể nghiên cứu ra cái gì không.”
Đã không còn sót lại chút tế bào cơ nào trên những hài cốt này, cho nên vải liệm không thể khôi phục vật chất đã mất, tương tự như nó không thể khôi phục miệng vết thương trước ngực Khánh Trần.
Nhưng độ kín khí của bình chứa bằng pha lê cực cao, chưa biết chừng có thể lấy được DNA từ những thứ nằm trong xương cốt.
Tầm mắt của Khánh Trần cứ đảo qua những bình chứa pha lê vài lần, xác định chỉ có một bình chứa bị vỡ mới tiếp tục đi vào bên trong. Trên đường đi, hắn nhỏ giọng dặn dò Zard vài câu, Đại Vũ thấy thế thì nhíu mày.
Càng đi con đường càng rộng rãi hơn, chỉ có độ chảy xiết và chiều rộng của dòng sông vẫn không thay đổi.
Bây giờ khi mọi người nhìn lại con sông ngầm đen ngòm kia, trong lòng họ dâng lên nỗi sợ hãi, sợ có thứ gì đó ẩn giấu bên dưới,
Ngay sau đó, vực sâu dưới lòng đất bỗng hoàn toàn mở rộng, đập vào mắt họ là một công trình kiến trúc to lớn của loài người, trông giống như một sân vận động khổng lồ.
Mặt ngoài của kiến trúc được làm từ kim loại, phủ đầy những vết rỉ sét.
“Vào xem đi.”