Nói xong, nàng nhìn Lý Đông Trạch:
“Lần sau gặp ông chủ với ông chủ nhỏ của ngươi, nhất định phải khuyên họ phải lấy đại cục của nhân loại làm trọng, đừng quá để ý đến lợi ích riêng của Kỵ Sĩ.”
Lý Đông Trạch lắc đầu:
“Ta hiểu được lập trường của ngươi, quả thật Tòa án cấm kỵ không có dục vọng cá nhân, nhưng chuyện của ông chủ, ta không nhúng tay vào được. Ông chủ nhỏ cũng vậy, hắn trưởng thành rồi, ngay cả Jindai và Kashima còn nhiều lần chịu thua trước họ thì ta làm gì được?”
Tam Nguyệt cau mày:
“Mới đây nội bộ Tòa án cấm kỵ đang thảo luận một vấn đề, bọn ta nhìn thấy người khổng lồ Cô Đông ở một khu cấm kỵ nào đó, hắn biết nói tiếng người và giữ được lý trí, tuy xúc động ham giết chóc giống như bạo chúa, nhưng trong lịch sử văn minh nhân loại có rất nhiều người như hắn. Nếu coi người khổng lồ là con người, vậy thì khi khu cấm kỵ tràn ra ngoài chưa chắc sẽ khiến nhân loại tuyệt chủng, mà có lẽ sẽ cho ra đời một nhóm tân nhân loại, mồi lửa của loài người sẽ tiếp tục sinh sôi.”
Lý Đông Trạch nhìn Tam Nguyệt với vẻ kinh ngạc.
Hắn biết sở dĩ Tòa án cấm kỵ thu dụng vật cấm kỵ và siêu phàm giả là vì lo lắng văn minh nhân loại sẽ bị khu cấm kỵ cắn nuốt hoàn toàn, khiến các chủng tộc diệt vong.
Nhưng dường như Tam Nguyệt đã có ý tưởng mới sau khi gặp Cô Đông.
Tân nhân loại, là từ ngữ mà Tòa án cấm kỵ cảm thấy hứng thú.
Nếu việc khuếch trương của khu cấm kỵ là điều không thể tránh khỏi, vậy thì chủ động tồn tại cùng với khu cấm kỵ liệu có phải là một cách hay hơn không?
Lý Đông Trạch hỏi:
“Ngươi định làm gì?”
Tam Nguyệt suy nghĩ rồi nói:
“Xây dựng một căn cứ tử cung nhân tạo trong khu cấm kỵ, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Lý Đông Tranh thở dài:
“Vì sự sống còn của nhân loại, các ngươi luôn đi theo hướng cực đoan.”
...
Trong căn cứ không quân của Khanh thị, Khánh Vũ đang đứng trước mô hình 3D, mặt ủ mày chau nhìn cách bố trí binh lực:
“Hiện nay cứ điểm trên không tàu Thanh Sơn của Lý thị còn cần ba tháng nữa mới tu sửa xong, chỉ có mình tàu Quyền Trượng thì không ngăn cản được thế lực nước ngoài xuôi nam, lại thêm không quân của Jindai và Kashima ở phía bắc...Đúng rồi, Mật Điệp Ti có truyền tình báo gì về không, Trần thị có hành động khác thường nào không? Sau khi ra đi ảnh tử không nên giao Mật Điệp Ti cho một thằng nhóc, khiến cho Mật Điệp Ti bây giờ vận hành trì trệ, tình báo bị chậm...Quá khinh suất. Gia chủ nên dạy dỗ hắn nhiều hơn mới phải!”
Trong trận chiến cuối cùng của ảnh tử, Khánh Kỵ, Khánh Vũ, Khánh Khôn đều là những người nắm giữ thực quyền giao nộp công tích để nhập bọn, họ hoặc khống chế quân đội, hoặc nắm giữ mạch máu kinh tế quan trọng, hoặc là có được vũ lực cực cao cùng với thân vệ bên cạnh gia chủ.
Tuy những nhân vật máu mặt uy tín lâu năm của Khánh thị đã cúi đầu tỏ lòng trung thành, nhưng nói chung vẫn có phần không phục, cho nên lúc trước Khánh Vũ mới do dự khi nhận được tin tức yêu cầu rút lui của Khánh Trần.
Từ trước đến nay quyền lực là như thế đấy, không phải ngươi ngồi trên long ỷ là có thể làm gì thì làm, đế vương cũng cần phải cân bằng các phe phái thế lực mới có thể thực hiện mục đích của mình, bấy giờ mới thể hiện tâm quan trọng trong quy tắc xử sự của bậc vua chúa.
Ví dụ như ở thế giới ngoài thời xưa có vài hoàng đế muốn đi tuần ở Giang Nam, ngươi có được đi hay không là do đám quan văn quyết định.
Hiện nay, mấy người Khánh Vũ đã thừa nhận địa vị thái tử của Khánh Trần, nhưng không phải tất cả mọi người đều phải lấy lòng thái tử, Khánh Vũ là trụ cột của Khánh thị, tất nhiên hắn có sự kiêu ngạo của mình.
Hắn tỏ lòng trung thành với ảnh tử, tương lai khi Khánh Trần kế vị hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản, nhưng muốn hắn vui vẻ phục tùng thì Khánh Trần phải thể hiện được bản lĩnh thật sự.
Bây giờ tiến tuyến đánh trận, Mật Điệp Ti ở hậu phương đột nhiên lại làm việc trì trề, làm sao hắn không phát cáu cho được? Vì vậy, hắn giận cá chém thớt với Khánh Trần phụ trách Mật Điệp Ti cũng có thể thông cảm được.
Quan trọng nhất là có khả năng Khánh thị sẽ thua trận, toàn bộ áp lực đè lên vai Khánh Vũ.
Tham mưu tác chiến ở bên cạnh nói:
“Cấp trên, bên Khánh Dã nói sẽ gửi lại tin tức quan trọng trước trưa nay, nhưng họ chưa nói là tin tức gì.”
Khánh Vũ sửng sốt, sau đó nổi trận lôi đình:
“Thế chẳng phải là đang càn quấy hay sao? Tình báo là phải về đúng lúc, bất kỳ tin tức gì cũng phải truyền lại kịp thời. Hắn đang chờ cái gì, chuẩn bị tích góp niềm vui bất ngờ cho ta à?!”
“Ta cũng không biết, họ không chịu nói.”
Tham mưu tác chiến thấp giọng trả lời.
Đột nhiên, tham mưu trưởng cầm một chiếc màn hình tinh thể lỏng vào lều chỉ huy, hắn nhìn xung quanh rồi nói:
“Tất cả những người dưới quân hàm thượng tá rời đi!”
Vẻ mặt của Khánh Vũ trở nên nghiêm trọng, hắn biết đây nhất định là tin tức cực kỳ quan trọng.