Sau khi giải tán mọi người, quanh lều chỉ huy cũng mở hệ thống chống sonar và hệ thống che chắn tín hiệu, tham mưu trưởng vội nói:
“Mật Điệp Ti truyền lại vài tin tức quan trọng!”
“Mật Điệp Ti?”
Khánh Vũ cảm thấy bất ngờ, vừa rồi hắn còn đang mắng Mật Điệp Ti, không ngờ lại bị vả mặt nhanh đến thế.
Tham mưu trưởng nói:
“Chuyện đầu tiên là ông chủ mới của Mật Điệp Ti phát hiện Trần thị xuất binh, muốn vượt qua khu cấm kỵ số 008 đi san bằng Hỏa Đường.”
“Cái gì?”
Khánh Vũ cao giọng:
“Họ muốn nhân lúc chúng ta không phòng bị ở hậu phương đâm lén sau lưng? Chuyện này xảy ra khi nào, Mật Điệp Ti điên rồi à, chuyện như thế sao không báo sớm hơn!”
Tham mưu trưởng nói vội:
“Ngươi đừng gấp, tình hình là như thế này, Khánh Trần...dẫn theo vài cao thủ tiêu diệt một lữ đoàn dã chiến, một trung đoàn dã chiến, một khí cầu máy cấp Giáp của Trần thị trong khu cấm kỵ số 008, ngoài ra còn khiến Trần Dư lãng phí hai bức tranh. Hiện tại Hỏa Đường đã chuyển đi hết rồi, dù Trần Dư tiếp tục đi đến Hỏa Đường cũng không giết được ai.”
“Shhh.”
Khánh rùng mình.
“Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Mới hôm trước.”
Tham mưu trưởng nói nhỏ:
“Khánh Trần đã an toàn rút lui, hắn muốn Mật Điệp Ti báo cho chúng ta biết hiện nay Trần thị có hai cứ điểm trên không, chắc hẳn đều đang ở gần khu cấm kỵ số 008.”
Khánh Vũ nhíu mày:
“Hai cứ điểm? Nếu họ quay sang đánh chúng ta, bắt tay với Vương Quốc, Future, Jindai, Kashima cùng tấn công thì chúng ta tiêu đời.”
Tham mưu trưởng nói:
“Bây giờ nói đến chuyện thứ hai, ngay tối qua, đội quân ảnh tử tập kích đạo tràng Tâm Cảnh, biệt thự của gia chủ Jindai ở thành phố số 20, ngoài ra còn bắt cóc hai cao thủ cấp A của họ, đánh sập bên đó.”
“Mặt khác, theo nguồn tin đáng tin cậy, mạng lưới tình báo của họ ở phương bắc đã xác nhận, Khánh Trần, đội quân ảnh tử, Hội Phụ Huynh đã thành công khiến cứ điểm trên không của Vương Quốc tổn thất nghiêm trọng, bây giờ đối phương đã di chuyển lên cao, rút về phía bắc với tốc độ nhanh nhất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lúc này gia chủ Jindai đã chết. Máy bay trinh sát của chúng ta cũng quay lại, chứng thực cứ điểm trên không của Vương Quốc quả thật đã rời đi, hơn nữa còn bốc khói đen…”
Khánh Vũ đứng ngây ra đó, hắn là một chỉ viên huy quân sự xuất sắc, khi chỉ huy ở tiền tuyến hắn chỉ huy quân đội cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, là “tường sát” khiến Jindai và Kashima đau đầu nhất.
Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc Khánh Trần làm được điều đó bằng cách nào,
Lạ đời thật!
Trần thị ở khu cấm kỵ số 008, Jindai ở thành phố số 20 phía bắc, cứ điểm trên không của Vương Quốc ở tiền tuyến, mỗi nơi đều cách nhau hàng nghìn, thậm chí hơn mười nghìn cây số.
Thế mà Khánh Trần lại có thể khiến cả ba thế lực này thiệt hại nặng nề trong vòng hai ngày?! Ảnh tử trước kia còn không hung tàn đến mức ấy!
Khánh Vũ lẩm bẩm:
“Còn tin tức gì không?”
Tham mưu trưởng nói:
“Tin tức cuối cùng hình như không quan trọng lắm, người thừa kế hợp pháp của Kashima là Lee Hyun Ji đã bị Khánh Trần giết chết.”
Khánh Vũ đứng ngơ ngác trong lều chỉ huy hồi lâu:
“...Lợi hại thật!”
Trước đó hắn còn phàn nàn Mật Điệp Ti không làm việc nghiêm túc, bây giờ hắn mới phát hiện ra, hiện nay Mật Điệp Ti không chỉ là tổ chức tình báo nữa nữa, mà rõ ràng là một cỗ máy chiến tranh!
Tổ chức hung hãn như thế thì tình báo đến muộn cũng không sao.
Dù sao Mật Điệp Ti trước kia “thu hoạch” tình báo, còn Mật Điệp Ti bây giờ đang “chế tạo” tình báo…
Khánh Vũ hỏi:
“Mật Điệp Ti có nói Khánh Trần ở đâu không?”
Tham mưu trưởng lắc đầu:
“Họ cũng không biết, hơn nữa còn yêu cầu xếp tình báo lần này vào cấp bậc bảo mật cao nhất.”
…
“Kura ca, chúng ta đang đi đâu đây?”
Jindai Unshuu chuyển dầu diesel lên xe bán tải, hắn và Sore đều thay quần áo huấn luyện dã chiến phù hợp cho vùng hoang dã, chỉ có Jindai Kura vẫn mặc kariginu màu trắng tiêu sái thoát tục.
Đột nhiên Jindai Sore hỏi:
“Kura ca ca, hôm qua kariginu của ngươi đã bị bẩn rồi mà, sao hôm nay lại đổi bộ mới rồi?”
“À, ngươi nói cái này à.”
Jindai Kura cười híp mắt, nói:
“10 ngày trước ta đặt trên mạng, tìm tiệm may tư nhân ở thành phố số 10 đặt làm cho vài bộ.”
“10 ngày trước?”
Jindai Unshuu nghi ngờ:
“Chẳng phải lần trước ngươi về mới định rời khỏi thành phố số 20 à?”
“Á, lỡ miệng.”
Jindai Kura cười nói:
“Việc này không quan trọng, mau làm việc đi, lát nữa phải lên đường rồi.”
Jindai Sora suy tư, người khác sẽ cho rằng Khánh Trần cố ý lừa Jindai Kura, để vị cao thủ Âm Dương Sư này đến làm người hộ đạo cho Kỵ Sĩ, sau đó bị mọi người cô lập.
Nhưng nếu Jindai Kura đã lên kế hoạch từ mười ngày trước, thậm chí còn đặt mua kariginu ở đây, chứng tỏ đối phương không bị lừa mà cố ý giả vờ như bị gài bẫy, để Khánh Trần nợ mình một ơn huệ.
Thật ra hắn định đến đây từ lâu rồi!
Jindai Kura đặt ngón trỏ trước miệng:
“Suỵt, không thể để Khánh Trần biết chuyện này, lúc nào hắn cũng tính kế ta, nợ ta một ơn huệ là đáng lắm.”