Vậy thì người còn lại có lẽ là gia chủ hiện tại của Khánh thị nhỉ.
Khánh Kỵ tiếp tục nói:
"Hơn nữa, không ai có thể đảm bảo rằng vợ ngươi sẽ sinh ra được dòng máu của tổ tiên trong đứa con đầu lòng, vì vậy ngươi phải chọn bảy người vợ, theo xác suất, chỉ bằng cách này mới có thể để lại một đứa con đầu lòng mang huyết thống tổ tiên trong xác xuất 16% này."
Mong muốn phàn nàn của Khánh Trần cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi:
"Các ngươi thực sự quá coi thường luật pháp liên bang, đây là phạm vào tội trùng hôn đấy, còn nữa, sao các ngươi chắc chắn rằng ta nhất định sẽ chết, từ trước đến nay ta đã giết không biết bao nhiêu kẻ địch, tại sao kẻ chết không thể là kẻ địch? Vả lại, ngươi dựa vào đâu mà tính ra cái xác suất này vậy, thật quá lố bịch, lố bịch đến mức trần đời không còn gì lố bịch hơn..."
Khánh Kỵ nhướng mày:
"Tiểu Chuẩn nói rằng ngươi có tính cách lập kế hoạch trước rồi mới hành động, rất chín chắn."
"Vậy thì các ngươi cũng phải làm điều gì đó cho chín chắn vào."
Khánh Trần bực dọc nói.
Khánh Kỵ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:
"Chủ nhân của gia tộc Khánh thị giống như một hoàng đế, vì sự ổn định của gia tộc, ngươi buộc phải sinh nhiều con mới có thể đảm bảo sẽ có những đứa con ưu tú ra đời trong đó. Ngươi không thể đảm bảo rằng đứa con duy nhất của ngươi sẽ là thiên tài, vì vậy chỉ có thể sinh nhiều hơn, dùng số lượng để san bằng xác suất."
"Vậy tại sao gia chủ lại không sinh tầm chục đứa trẻ?"
Khánh Trần hỏi.
"Đứa thứ nhất là huyết thống của tổ tiên, đứa thứ hai cũng vậy, nên hắn không cần thiết phải tiếp tục sinh nữa, đề phòng lại xuất hiện một huyết mạch tổ tiên khác, ngược lại sẽ đấu đá với các ngươi để giành quyền lực."
Khánh Kỵ nghiêm túc giải thích:
"Khi ngươi và Tiểu Chuẩn đều là thiên tài, thì sinh thêm một đứa trẻ nào khác cũng là vô trách nhiệm với Khánh thị."
"Ngươi nói có lý thật đấy?"
Khánh Kỵ nói:
"Thực ra, ngươi có hai người em trai."
"Hả?"
Khánh Trần nghi ngờ.
"Nhưng để bọn chúng không tranh giành quyền lực với ngươi và Tiểu Chuẩn, nên bọn chúng đều đã chết rồi."
Khánh Kỵ nói.
Khánh Trần lúc này dựng đứng hết cả tóc gáy, một luồng gió lạnh xẹt qua sau lưng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh!
Khánh Kỵ cố nặn ra một nụ cười và nói:
"Ta nói đùa đấy, đây là suy đoán của thế giới bên ngoài về gia chủ thôi, chứ trên thực tế hắn không hề làm điều đó."
Khánh Trần:
"Ha?"
Đây là trò đùa quái quỷ gì vậy!
Khánh Kỵ trước mặt hắn giống như một người máy không có cảm xúc, ngay cả những câu nói đùa của hắn cũng cứng ngắc như vậy.
Tuy nhiên Khánh Trần cũng nhận ra từ những lời nói của đối phương một vấn đề rằng: Gia chủ Khánh thị đã lên kế hoạch lật đổ chế độ chiến tranh Ảnh Tử rồi.
Khánh Trần hỏi:
"Có thế nào thì chiến tranh Ảnh Tử cũng đã đảm bảo sự ổn định của Khánh thị bao đời nay rồi, sao lại lật đổ nó?"
Khánh Kỵ trả lời:
Ngày chính thức bắt đầu rồi.
"Rồi sau này ngươi sẽ biết, gia chủ ắt có suy nghĩ của mình, ngươi chỉ việc ngoan ngoãn đi xem mắt thôi, biết chưa."
Khánh Trần thầm nghĩ bản thân hắn vừa thoát khỏi sự truy sát của bán thần Trần thị, kết quả hắn lại phải chạy đến thành phố số 5 cho một buổi xem mắt vào ngày hôm sau, cuộc sống này cũng thật quá quái gở.
Vấn đề là, bản thân hắn không hề muốn đi xem mắt gì cả, trước hết, hắn hoàn toàn không có thời gian để yêu ai, thứ hai, hắn cũng không có hứng thú với việc gặp gỡ những cô gái khác.
Cho nên?
Chỉ cần hắn lấy lệ ở đây 14 ngày, tìm cách từ chối từng người một là được nhỉ.
Tuy rằng làm thế này có phần tổn thương người khác, lại còn liên tiếp làm tổn thương nhiều người, nhưng vấn đề là hắn không có lựa chọn nào khác.
Không đúng, Khánh Trần đang nghĩ, nếu gia chủ định tìm bảy người vợ cho hắn, vậy thì rốt cuộc hắn sẽ phải gặp bao nhiêu người trong 14 ngày đây?
Ngay khi Khánh Trần định hỏi rõ ràng, Khánh Kỵ đã quay lưng bỏ đi:
"Mã cửa là ngày sinh của ngươi, luôn là như thế. Ngươi cứ thoải mái, nhưng phải giữ điện thoại của ngươi luôn bật cho đến khi chúng ta gọi cho ngươi, sau 14 ngày, bất kể kết quả ra sao, thành phố số 10 sẽ nhận được một lô vật tư mới. Lực lượng chống tên lửa đã đến gần thành phố số 10 rồi, họ sẽ túc trực liên tục tại thành phố số 10 trong suốt 24 giờ, đó chính là thành ý của ta."
Khánh Trần nhìn bóng lưng Khánh Kỵ đang rời đi, còn hắn thì nằm trên ghế sofa, cảm nhận hơi thở nơi đây.
"Ta sẽ tìm cách cứu ngươi."
Hắn nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Khánh Trần đứng dậy, đeo khẩu trang và bước ra ngoài.
Khi đi xuống cầu thang, hắn tình cờ gặp bác gái hàng xóm của mình, bác gái đó liếc mắt nhìn Khánh Trần:
"Quái lạ, hóa ra ngôi nhà này đúng là có người ở thật, trước đó ta có nghe thấy tiếng đóng mở cửa, còn tưởng bị ma ám. Này chàng trai, ngươi có phải là Khánh Chuẩn và Ninh Tú gì đó không, hay bọn họ bán căn nhà này cho ngươi rồi?"
Khánh Trần cười nói:
"Ta là em trai của Khánh Chuẩn."