Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2196: Ương Ương Tới




Nàng nhìn tin nhắn Khánh Trần gửi tới, nhủ thầm vị thái tử này trên mạng khác hẳn ngoài đời, ban nãy hãy còn câu nệ ư?

Nhưng giờ biết dỗ ngon dỗ ngọt hơn nhiều!

Lý Khả Nhu bỗng nói:

“Lý tỷ, khoan hẵng về nhà, trước tiên đưa ta đến trung tâm thương mại Vân Đỉnh, ta muốn mua vài bộ váy trắng.”

Những năm qua Lý Khả Nhu luôn kiên định với mục tiêu của mình, thậm chí vì mọi thứ trong ngày hôm nay, nàng còn yêu cầu cha đổi tài xế thành phụ nữ để tránh hiềm nghi.

Trong nhà chưa bao giờ xuất hiện người hầu nam.

Tất cả những gì nàng học tập và chuẩn bị từ trước tới nay rốt cuộc cũng có đất dụng võ.

...

Giờ phút này trong quán cà phê, Khánh Trần hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Hắn không biết Nhất làm gì, cũng không biết Lý Khả Nhu nghĩ gì.

Hắn chỉ biết là Ương Ương xuất hiện khiến hắn không biết làm sao.

“Đã xong.”

Ương Ương cười tủm tỉm nói với Khánh Trần:

“Tiểu tứ đi rồi, bây giờ đến lượt hai người chúng ta xem mắt.”

Nói xong, Ương Ương vỗ mặt bàn bên mình:

“Lại đây ngồi.”

Lúc này cô nàng tỏa ra khí thế mạnh mẽ khác hẳn với bình thường, nghiễm nhiên bày ra tư thái chiến đấu.

Khánh Trần hơi chột dạ:

“Sao ngươi lại tới đây...”

“Giống lời nói của ông chồng khi bắt gian ghê.”

Ương Ương cảm thán:

“Ngươi mau đến chỗ ta ngồi, dù gì ta cũng là đối tượng đăng ký chương trình xem mắt, ngươi tôn trọng ta chút đi, chúng ta làm theo trình tự.”

Khánh Trần từ từ đi sang bên kia ngồi.

Vốn dĩ hắn đi xem mắt đã quái lắm rồi, bây giờ Ương Ương thình lình xuất hiện ở đây, quả thật là chẳng bình thường tẹo nào.

Hắn ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Khánh Kỵ, trong lòng tính toán thực lực của đối phương. Hắn nghĩ thầm, hay là mọi người đánh một trận đi thôi, sao lại hại người ta như thế cơ chứ?!

Mọi người đều là cao thủ cấp A, nếu ngươi không muốn để ta sống yên ổn thì chúng ta quyết một trận sống mái ngay hôm nay!

Khánh Trần quay ra nhìn thì thấy Khánh Kỵ đang nhìn lên trần nhà, giả vờ không quen biết.

Mà quá đáng hơn nữa là đối phương còn cầm điện thoại, camera chĩa thẳng vào hắn.

Giống như...mọi hình ảnh ở đây đều được truyền đến nơi nào đó thông qua chiếc điện thoại ấy, và dường như còn có rất nhiều người đang quan sát tình cảnh mất mặt của Khánh Trần.

Ương Ương ôm mặt hắn xoay thẳng lại:

“Ta xấu quá hay sao mà nhìn người khác thế?”

“Đẹp...”

Khánh Trần nói với giọng điệu cứng ngắc.

“Nào, chúng ta làm lần lượt từng bước.”

Ương Ương cười híp mắt:

“Ta tên là Trần Ương Ương, năm nay 18 tuổi. Ta không có gia thế cao sang, từ nhỏ đã bị đưa đến Hỏa Đường, sau trở thành người du hành Alpha. Bắt đầu thích ngươi từ khi ở Lạc Thành, ban đầu chỉ là cảm thấy tò mò về ngươi, hơn nữa muốn lợi dụng ngươi để Kỵ Sĩ và Át Bích liên minh, nhưng sau đó không nghĩ như vậy nữa.”

Ương Ương nói tiếp:

“Khi đó, ta ngày ngày theo ngươi đến trường rồi chờ ngươi tan học, không biết tại sao lại thấy rất yên tâm khi ở bên cạnh ngươi. Về sau mọi người cùng nhau chiến đấu, nhiều lần đồng sinh cộng tử, ta không vứt bỏ ngươi, ngươi cũng không bỏ rơi ta. Khi ngươi đến Trịnh Thành tham gia đại hội người du hành, ta cố ý lựa một bộ quần áo chiến sĩ thiếu nữ xinh đẹp, không phải để cho người khác ngắm nhìn mà chỉ muốn hớp hồn mình ngươi thôi. Tối đến ta bắt đầu chờ đợi tin nhắn của ngươi, khi ngủ sẽ mơ thấy ngươi, ta mơ chúng ta học cùng trường cấp ba, tất cả không phải người du hành, và ta thầm thích ngươi...Vốn dĩ không muốn nói nhiều thế đâu, nhưng bây giờ ta sợ hãi, ta sợ ngươi bị người khác cướp đi mất. Nếu trước kia có ý định lợi dụng ngươi, vậy thì ta xin lỗi ngươi ngay tại đây, sau này ta sẽ không như thế nữa.”

Khánh Trần sững sờ tại chỗ, tuy trước kia hắn biết Ương Ương thích những việc hạn chế độ tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ tình cảm của mình một cách trịnh trọng như thế.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, hoặc phải nói là mọi chuyện trong ngày hôm nay đều vô cùng đột ngột, hết thảy là do Khánh Kỵ và gia chủ Khánh thị…

Ương Ương tủm tỉm cười nói:

“Ta không cần ngươi bày tỏ thái độ, chẳng qua là muốn nói những suy nghĩ trong đầu mình cho ngươi biết thôi. Đúng rồi, vừa rồi quên nói, thực lực của ta bây giờ là cấp B, hôm qua nghe được tin ngươi đi xem mắt ta suýt nữa thăng lên cấp A đấy.”

Khánh Trần:

“…”

Câu nói cuối cùng đúng là minh chứng thuyết phục cho câu “miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo”.

Ương Ương nói:

“Đến lượt ngươi, ngươi tự giới thiệu đi, đừng ngây ra đó.”

Khánh Trần rề rà đáp lời:

“Ta là Khánh Trần, từ nhỏ đã bị ném đến thế giới ngoài, ta cũng là người du hành Alpha.”

Ương Ương cười híp mắt:

“Ồ, hai ta đều là người chơi bản Alpha à, xứng đôi quá. Ca ca, sao hai ta không quen biết nhau sớm hơn nhỉ, nếu ta biết ngươi sớm hơn thì không cần đi xem mắt rồi.”