Tần Dĩ Dĩ mỉm cười chỉ vào dĩa trứng xào cà chua nói:
"Món này là ta làm."
Khánh Trần nhìn món ớt xanh xào thịt:
"Còn cái này thì sao?"
Tần Dĩ Dĩ cười nói:
"Món này cũng là ta làm."
Thì ra Ương Ương không làm món nào cả, chỉ đứng một bên quan sát.
Ương Ương:
Nàng đột nhiên phát hiện ra rằng Tần Dĩ Dĩ đã bắt đầu tiến hóa.
Quả nhiên, con người sống dưới áp lực đều sẽ trưởng thành.
Sau khi ăn cơm xong, Ương Ương cầm đồ dùng vệ sinh đi vào phòng tắm:
"Anh trai, ta đi tắm đây."
Khánh Trần ậm ừ bằng giọng mũi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào hình chiếu 3D, không liếc sang.
Tần Dĩ Dĩ mỉm cười dựa vào bên cạnh hắn, ngay sau đó, cảnh tượng ban nãy lại được tái hiện, Ương Ương nhìn Tần Dĩ Dĩ hỏi:
"Ngươi không đi tắm sao? Hôm nay ngươi cũng đổ mồ hôi nhiều rồi."
Tần Dĩ Dĩ nói:
"Lát nữa ta tắm sau? Á, thả ta ra!"
"Này, hàng ngày ngươi luôn phải phơi nắng chịu gió trên núi Tuyết Sơn, sao làn da vẫn mịn quá vậy."
"Đẹp tự nhiên."
Hai người xô đẩy nhau vào phòng tắm, Ương Ương và Dĩ Dĩ ở bên trong vừa cười vừa đánh vừa mắng, trong khi Khánh Trần thì nhắm mắt bắt đầu tu hành, hắn cảm thấy mình giống như Pháp Hải trong phim Thanh Xà, những con xà tinh bên cạnh đang cố gắng phá vỡ chí hướng của hắn.
Cuối cùng, Khánh Trần đứng dậy và đi ra ngoài, ngồi một mình trên mép tầng thượng trên tầng 89, nhìn ánh đèn dưới chân mình sáng như dải ngân hà, và những chiếc xe chạy bằng điện thuần túy đang chạy ngang qua, giống như một ngôi sao chổi lướt qua trong thành phố.
Con người trên phố vội vã mà náo nhiệt.
Đôi khi Khánh Trần vẫn có chút mông lung mờ mịt, vẫn còn có quá nhiều kẻ thù, và cũng có quá nhiều điều phải suy nghĩ, cuộc sống dường như lúc nào cũng vội vã trôi qua, không có cơ hội dừng lại.
Không biết qua bao lâu, cửa sân thượng sau lưng hắn mở ra, Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ mang bia tới:
"Biết ngay là ngươi ở đây. Sao nào, bây giờ bắt đầu thấy bọn ta phiền rồi hả?"
Khánh Trần cười nói:
"Không có."
Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ ngồi bên cạnh, một người bên trái một người bên phải, bên cạnh mỗi người là nửa thùng bia, nâng cốc chúc mừng qua một khoảng không.
Cơn gió nhẹ buổi tối mùa xuân thổi vào ba người bọn họ, giống như những thanh thiếu niên cấp ba vô lo vô nghĩ, cuộc đời vẫn còn rất nhiều ước mơ chưa thực hiện được, nhưng lại tràn đầy hi vọng vào tương lai.
Ương Ương nói:
"Trước đây ngươi không muốn bản thân có liên quan quá nhiều đến Khánh thị, nhưng lần này vì thành phố số 10, ngươi lại chủ động chấp nhận tất cả, thật sự vất vả cho ngươi rồi."
Khánh Trần lắc đầu:
"Không có gì vất vả cả, đôi lúc ta lại nghĩ, sáu triệu người vẫn đang làm việc chăm chỉ vì cái ăn cái mặc, hy sinh sở thích của một mình ta vào lúc này thì có tính là gì. Hơn nữa, anh trai ta cũng thực sự muốn ta đến đây để xem xem."
Tần Dĩ Dĩ ở bên cạnh nói:
"Ta nghe đại trưởng lão nói gia chủ Khánh thị là một người rất kỳ quái, năm đó hắn còn đến Hỏa Đường uống rượu, đích thân ký kết hợp tác với Hỏa Đường ngay tại chỗ. Đại trưởng lão nói, gia chủ Khánh thị thật có phong thái, khí chất ngời ngời. Nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì, hắn bắt đầu sống ẩn dật, luôn ẩn mình sau hậu trường, củng không còn tin tưởng Hỏa Đường nữa."
Khánh Trần đăm chiêu suy nghĩ:
"Có thể là không phải hắn không tin tưởng Hỏa Đường, mà hắn không tin tưởng tất cả mọi người nữa."
Ương Ương đột nhiên nói:
"Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?"
Khánh Trần trả lời:
"Sau khi rời khỏi thành phố số 5, ta sẽ cố gắng đến phía bên kia của Cấm Đoạn Chi Hải càng sớm càng tốt. Chỉ bằng cách thực sự ở lại đó, ta mới có thể hiểu được chúng. Hai phương đông tây đã định sẵn là sẽ có một trận chiến, bây giờ, một nửa bán thần của Liên bang đã chết vì đấu đá nội bộ. Nếu tất cả các bán thần ở phía bên kia của Cấm Địa Chi Hải vẫn còn sống, chỉ sợ sẽ là một chuyện vô cùng rắc rối."
Số mệnh của liên bang đến thế hệ này giống như đột nhiên bị đứt đoạn vậy, các tập đoàn tài chính đấu đá lẫn nhau, các bán thần ai nấy đều mang trong lòng ý nghĩ xấu xa, đối phương đã đánh đến tận nhà rồi, nhưng Trần Dư vẫn không có ý định phòng thủ chống lại kẻ thù bên ngoài.
Điều này thực sự rất nguy hiểm.
"Ta chỉ có ba mục tiêu trước mắt, một mục tiêu là điều tra ra con rối của Tông Thừa, một nữa là hiểu rõ sức mạnh của bờ bên kia Cấm Đoạn Chi Hải, cuối cùng là thăng cấp sức mạnh, dù là sức mình hay sức của mọi người dưới quyền của ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến nảy lửa sắp đến ấy."
"Cố lên, ta sẽ đặt nền móng vững chắc ở vùng hoang dã."
Ương Ương nói.
"Một khi Liên bang sụp đổ, vùng hoang dã sẽ trở thành nơi rút lui cuối cùng của ngươi, bọn ta sẽ học hỏi tổ tiên của mình tập đánh du kích với họ, sớm muộn cũng sẽ có ngày đông sơn tái khởi. Chỉ có điều, hi vọng không cần phải đi đến bước đường đó."