Đối phương là dựa vào tiền sinh hoạt phí cung cấp cho người già và dựa vào công nhân vặn vít để nuôi sống bản thân, giống như sinh vật sống ký sinh trên hàng trăm con người, không có đầu óc.
Sau này, đối phương bắt đầu chắp vá hành vi của mình và chủ động dẹp hết những con rối đã vạch trần manh mối của dây chuyền tài chính, về sau, đối phương đổi tên thành Liễu Nguyệt và bắt đầu tìm cách kiểm soát quân đội, đúng lúc hắn gần như đã thành công thì lại bị người ta cho một quả bom nổ banh xác thành khói bụi.
Nhưng khôi lỗi sư lại không chết, cho đến lúc đó, cuối cùng hắn mới biết được một đạo lý: giấu tài.
Trong hàng trăm năm kể từ ngày đó, thậm chí không ai nhận ra rằng 'Liễu Nguyệt' thực ra vẫn còn sống!
Đối phương đã không ngừng học hỏi trong suốt hàng trăm năm.
Cuối cùng, hơn mười năm trước, thời cơ đã chín muồi, hắn hoàn thành bố trí ở phía tây nam và bắt đầu dùng thân phận là một ứng cử viên Ảnh Tử để tìm kiếm một vị trí cao hơn.
Đối phương muốn âm thầm làm chủ một tập đoàn, nhưng hắn không cố trực tiếp biến gia chủ thành con rối, vì trong trường hợp đó, một khi bại lộ, rất có thể hắn sẽ lại gặp phải tai họa.
Vì vậy, đối phương lựa chọn trở thành ứng cử viên của Ảnh Tử, đây là một lựa chọn cực kỳ an toàn.
Điều quan trọng nhất là hơn mười năm trước, tên khôi lỗi sư này đã có thể ám sát Ninh Tú mà không bị Ảnh Tử tìm thấy bất cứ manh mối nào!
Ngay cả gia chủ Khánh thị cũng chỉ bắt đầu điều tra hắn vào 8 năm trước!
Một kẻ thù không ngừng học hỏi, không ngừng trưởng thành và suy tư như vậy lại càng khiến Khánh Trần coi trọng hơn.
Vậy thì sau đó lại nảy sinh một vấn đề khác, tại sao một khôi lỗi sư vốn cẩn trọng, lại tích lũy hàng trăm năm như vậy lại bắt đầu chủ động vạch trần chính hắn?
Chỉ có một câu trả lời, là tự đối phương muốn được bại lộ.
Sau khi loại bỏ hết tất cả các khả năng, câu trả lời còn lại duy nhất dù có là đáp án không thể nào xảy ra thì nó vẫn là sự thật duy nhất tồn tại.
Tại sao.
Tại sao.
Tại sao?
Suy nghĩ của Khánh Trần không ngừng xoay chuyển, tại sao đối phương lại chủ động vạch trần? Sau khi chủ động vạch trần, hắn nhất định sẽ trở thành mục tiêu của người khác, làm vậy hắn có ích lợi gì?
Chắc chắn nó phải có lợi, chỉ là bây giờ Khánh Trần vẫn không thể nghĩ ra tại sao.
Khánh Trần trở nên cảnh giác.
Chờ đã.
Sắp xếp lại!
Một thông tin rất quan trọng ở đây là đối phương đã sơ suất quên mất năng lực của Ương Ương, nhưng không thể bỏ qua năng lực của Khánh Trần được.
Trên thực tế, ngay cả khi không tìm thấy hai quả bom kia, nó cũng hoàn toàn không thể kích nổ, vì Khánh Trần có khả năng phá hủy điều khiển từ xa bằng xung điện từ trước khi nguồn tín hiệu của đối phương được truyền đi.
Nếu muốn giết Khánh Trần, cách tốt nhất chính là buộc quả bom trực tiếp lên con rối, bây giờ chỉ cần lấy tay rút dây, Khánh Trần sẽ bị thương nặng, thậm chí là chết.
Không phải là phương pháp này dễ dàng hơn nhiều so với việc đánh bay toàn bộ tòa nhà sao?
Dù sao, mạng sống của con rối cũng không đáng một đồng, vậy thì nên tấn công bằng cách tự sát chứ, nhưng đối phương đã không làm như vậy.
Tất nhiên, nếu có Ương Ương ở đây, nếu Tông Thừa thực sự làm điều này, Khánh Trần đã sớm bỏ chạy rồi.
Nhưng mấu chốt là tại sao đối phương không làm điều đó? Vì đối phương không muốn giết Khánh Trần sao, vậy là việc hắn giữ lại Khánh Trần còn có ích lợi khác?
Vì vậy, liệu có khả năng rằng lợi ích mà đối phương muốn có được sau khi vạch trần chỉ nhận được từ Khánh Trần thôi?
Khánh Trần chỉ cảm thấy mình như đang ngồi đối diện với một trí tuệ nhân tạo non trẻ, đang thi đấu với nhau, đây là đối thủ mà hắn phải đánh giá lại, hơn nữa còn là đánh giá cao.
Tông Thừa nhìn Khánh Trần cười nói:
"Hình như hôm nay ta đã nói rất nhiều, lần sau gặp lại nhau chúng ta sẽ nói tiếp."
Vừa dứt lời, bác gái đối diện Khánh Trần hộc máu từ bảy lỗ huyệt và chết ngay tại chỗ.
Khánh Trần bật dậy, nhanh nhẹn dứt khoát chạy ra ngoài.
Đếm ngược 14:00:00.
10 giờ sáng trong rừng.
Trần Gia Chương đang ngồi bên đống lửa và nướng chân lợn rừng. Zard ngồi bên cạnh chống cằm, ánh mắt háo hức chờ đợi, cứ cách một lúc lại hỏi chín chưa.
Đại Vũ ở bên cạnh thì đang ngủ, hai ngày nay hắn càng ngày càng ham ngủ.
Trần Gia Chương hỏi Zard:
"Này, tên nhóc kia, ở khu dân cư hoang dã của ngươi có cất rượu không?"
Zard lắc đầu:
"Chỗ của ta lương thực còn đang thiếu thốn, đâu dám nói tới chuyện cất rượu. Thông thường đều là Liên tộc ở Tú Chu Châu ra ngoài đổi đồ, mới mang về một hai ấm thanh tửu do họ nấu. Ta muốn uống, nhưng lúc đó ta còn còn mang theo mầm cây nhỏ skin giới hạn nữa, cây cối cũng không uống được rượu."
Trần Gia Chương:
"..."
Khoảng thời gian này Trần Gia Chương cũng coi như đã hiểu biết đôi điều về tính cách khác người của Zard rồi, chỉ cần chặn lại một nửa câu nói điên rồ của hắn vẫn có thể chắt lọc ra một số nội dung.