Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2214: Tức Giận




Nhắc tới việc này, Trần Gia Chương im lặng.

Thật ra hắn cũng cảm nhận được trong ngữ khí của Liên Tâm không chỉ chất chứa nỗi oán hận vì bị bỏ rơi, mà còn ẩn giấu một chút quan tâm dành cho hắn.

Rốt cuộc họ là cha con, sao có thể dứt bỏ hoàn toàn tình cảm này?

Hắn hiểu được sự oán hận của Liên Tâm, nhưng lại không biết trả lời thế nào.

Zard ở bên cạnh nói:

“Hắn bị bạn thân nhất của mình hãm hại, con đường Kỵ Sĩ bị chặt đứt. Sau đó ngày ngày rượu chè bê tha, sa sút tinh thần.”

Liên Tâm sửng sốt:

“Ai làm?”

“Bán thần đời trước của Trần thị, Trần Truyền Chi.”

Zard cười nói:

“Nhưng hắn chết rồi, bị sư phụ của ông chủ nhà ta đánh trọng thương, sống lay lắt vài năm thì chết. Mấy hôm trước ông chủ của ta còn dẫn bọn ta đi đánh bán thần Trần Dư nữa đấy.”

“Ngươi còn có ông chủ à?”

Liên Tâm nghi ngờ:

“Là ai?”

Zard suy nghĩ:

“Thủ lĩnh Kỵ Sĩ đời tiếp theo, thành viên hội đồng quản trị độc lập kiêm thái phó tương lai của tập đoàn Lý thị, người hủy diệt căn cứ A02, viện trưởng học viện chiến tranh trên Kình Đảo, ông chủ của Bạch Trú, người đứng đầu Hội Phụ Huynh và Hội Tam Điểm, chủ nhân của đội quân ảnh tử, người nắm giữ Mật Điệp Ti, Joker khiến thế lực phương Tây sợ hãi…”

Liên Tâm sững sờ:

“Sao ngươi có nhiều ông chủ thế, họ cùng nhau bao vây tấn công Trần Dư à?”

Trần Gia Chương tức giận:

“Là cùng một người...Ông chủ của hắn tên là Khánh Trần, bây giờ các ngươi đi ra khỏi Tú Chu châu là có thể nghe thấy tên hắn.”

Liên Tâm:

“…”

Nói thật, vừa rồi nghe Zard kể ra một loạt danh hiệu như thế nàng suýt đồng tình Trần Dư.

Không ngờ nhiều người lại đánh hội đồng một người.

Nhưng thật ra Liên Tâm từng được nghe nhắc đến cái tên Khánh Trần qua lời kể của Ương Ương.

Khu dân cư hoang dã do Ương Ương quản lý, nhân viên tình báo như Khánh Lăng và Lý Thành, thành viên của Hội Tam Điểm đều nghe lệnh nàng, Liên tộc tiếp xúc với khu dân cư thì không thể qua mặt Ương Ương.

Hiện nay, Liên Tâm và Ương Ương có thể xem như bạn thân, và cái tên Khánh Trần này thường xuyên xuất hiện trong cuộc trò chuyện của họ.

Nhưng không chỉ Ương Ương nhắc đến mà dường như tất cả mọi người khi không cũng sẽ thảo luận vài câu.

Liên Tâm nhìn Zard, ngập ngừng một lát rồi nói:

“Ngươi đến Liên tộc làm tộc trưởng, không cần làm thuộc hạ cho người khác.”

“Vậy không được.”

Zard cười nói:

“Sự nghiệp của hắn đồ sộ lắm, ta phải giúp hắn.”

Giọng Liên Tâm trở nên lạnh nhạt:

“Nhưng ngươi không đi được.”

Với Liên tộc mà nói, nhân sinh rất đơn giản, tình cảm cũng rất đơn giản. Gặp được người đàn ông mình thích thì cướp về nhà, cho ăn Xích Tâm Cổ, thế là đối phương thành bạn đời của mình.

Chỉ cần ăn Xích Tâm Cổ thì sẽ không có bất kỳ khó khăn gì nữa, tất cả những gì cần phải chờ đợi là ở bên nhau, trải qua sinh lão bệnh tử.

Nhưng bây giờ mới ăn Xích Tâm Cổ không lâu, tuy thái độ của Liên Tâm về Zard đã thay đổi nhưng nghĩ đến đối phương cũng muốn bất chấp tất cả mà rời đi như Trần Gia Chương khi xưa, nàng lại thấy tức giận.

Ngay cả Thực Cốt Hoa Zard đưa tặng cũng bị nàng ném xuống đất.

Người Liên tộc bắt đầu dựng trại, họ vẩy bột màu trắng xung quanh đống lửa, đó là bột tỏi dùng để đuổi rắn, côn trùng, chuột, kiến.

Bảy kim thi canh giữ bên cạnh, có nhóm kim thi với thực lực sánh bằng chiến sĩ gen cấp A này ở đây, trong Tú Chu Châu không có người bình thường nào có thể thắng được Liên tộc.

Sau khi xong xuôi mọi việc, từng tộc nhân của Liên tộc lấy một chiếc hộp gỗ từ trong ngực ra, họ cắt đầu ngón tay, đút máu của mình cho Xích Tâm Cổ ăn.

Đám Xích Tâm Cổ vốn không động đậy chợt ngửi thấy mùi máu của chủ nhân thì lập tức sống lại.

Liên Tâm ngồi cạnh lửa trại, ngẩn ngơ nhìn cảnh này. Mới hôm qua nàng còn dùng máu nuôi Xích Tâm Cổ cùng với tộc nhân, thế mà hôm nay Xích Tâm Cổ đã không còn nữa...

Nghĩ đến đây, nàng liếc xéo Zard một cái.

Zard nhìn vẻ mặt của Liên Tâm, tưởng nàng hâm mộ tộc nhân có Xích Tâm Cổ còn nàng không có.

Thế là Zard bỗng thọc tay vào trái tim của mình móc một con bọ rùa ra, đó chính là Xích Tâm Cổ.

Hắn cười ngây ngô:

“Người khác có, ngươi cũng phải có.”

Liên Tâm nghệt mặt ra.

Người khác có, mình cũng phải có cái quỷ ấy, đó là Xích Tâm Cổ đấy, ngươi muốn móc là móc ra luôn được à! Hơn nữa vẫn còn nguyên vẹn!

Tất cả mọi người cũng ngây ra như phỗng, sắc mặt của người Liên tộc thay đổi. Riêng việc móc tim đã nằm ngoài sự hiểu biết của họ, nhưng điều khiến họ khó hiểu hơn nữa là tại sao Xích Tâm Cổ không hề hấn gì?

Mặt Liên Tâm tái mét:

“Chuyện gì thế này? Tại sao nó vẫn còn đây?”

Zard gãi đầu, nói:

“Nó đáng yêu quá nên ta không nỡ nhai, thế là ta duy trì trạng thái nguyên tố hóa suốt, nó ở trong cơ thể ta mà mãi không tìm được đường ra, cuối cùng dừng lại ở trái tim và ngủ luôn ở đó.”