Bỗng nhiên Khánh Kỵ nói:
“Tuy lão gia tử tàn nhẫn, cũng chẳng giỏi biểu đạt, nhưng ta mong ngươi đừng đánh giá quá nhiều về lão gia tử trước khi quen biết hắn. Thật ra...hắn không giống như những gì người ngoài tưởng tượng.”
“Tức là sao?”
Khánh Trần không hiểu.
“Đến nơi rồi.”
Khánh Kỵ nói.
Khánh Trần nhìn trang viên Ngân Hạnh khổng lồ ngoài cửa sổ xe, nó giống một thành phố nằm trong thành phố, một quốc gia nằm trong một quốc gia khác.
Ngoài cửa có hai người hầu câm cười chất phác tiến lên đón, họ dùng thủ ngữ nói: Quần áo đã được chuẩn bị xong, thiêu gia có thể đi thay luôn.
Khánh Trần hỏi Khánh Kỵ:
“Thay quần áo gì cơ?”
Khánh Kỵ lườm hắn:
“Ngươi định mặc đồ thể thao đi tham gia tiệc rượu chắc, đương nhiên phải thay lễ phục rồi, hoặc áo đuôi tôm cũng được, đến lúc đó tùy ngươi chọn.”
20 phút sau, Khánh Trần nhìn bản thân mình trong gương, âu phục màu đen rất vừa người, người hầu câm kiêm thợ may đứng bên cạnh treo thước dây trên cổ, vui vẻ nhìn kiệt tác của mình, hắn dùng tay ra hiệu:
“Dáng người của thiếu gia vô cùng hoàn mỹ, thiếu gia mặc trang phục do ta cắt may quả thật là vinh hạnh lớn nhất của ta.”
Thợ may câm dùng thủ ngữ nịnh nọt một cách nhuần nhuyễn.
Trong trang viên Ngân Hạnh bắt đầu giăng đèn kết hoa, giống như sắp nghênh đón một ngày hội long trọng.
Khánh Trần đi theo Khánh Kỵ vào đại sảnh yến hội, trên đường đi người hầu câm nào nhìn thấy hắn đều cười rất niềm nở, rất chân thành.
“Tất cả đều biết ta à?”
Khánh Trần hỏi.
“Tất nhiên rồi, hơn nữa ngươi có địa vị rất cao trong lòng họ đấy.”
Khánh Kỵ nói:
“Những người hầu câm này đều bị Jindai hạ độc thành người câm, từ khoảnh khắc ngươi thoát ra và phá hủy căn cứ A02 thì ngươi đã chiếm được địa vị khác biệt trong lòng họ. Yên tâm, người tham gia bữa tiệc tối nay đều là người của gia chủ, không có kẻ địch. Đương nhiên, họ có thể trở thành bạn của ngươi hay không còn phải dựa vào chính ngươi.”
Bước vào đại sảnh yến hội, tiếng nhạc, tiếng trò chuyện nói cười trong phòng đan xen vào nhau, giống như một sân trời khổng lồ.
Khánh Trần bỗng thấy bóng bay dán ở cửa, bên trong có rất nhiều slogan viết chúc mừng sinh nhật.
Hắn ngây người tại chỗ, Khánh Kỵ ở bên cạnh nói:
“Hôm nay là sinh nhật của ngươi ở thế giới trong.”
Khánh Trần có hai ngày sinh nhật, mà hôm nay ở thế giới trong mới thật sự là ngày hắn được sinh ra, ngày sinh ở thế giới ngoài là giả.
Nhưng vấn đề là Khánh thị huy động nhân lực tổ chức yến tiệc, lại còn triệu tập toàn bộ tướng lĩnh lẫn cán bộ theo phe gia chủ đến trang viên Ngân Hạnh, cả trang viên giăng đèn kết hoa, với mục đích là tổ chức sinh nhật cho hắn?
Không bình thường.
Khánh Kỵ nói:
“Chưa từng làm bạn bên cạnh ngươi là nỗi tiếc nuối của lão gia tử, tuy hắn chưa nói gì nhưng ta biết hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Ngươi đến thế giới ngoài từ nhỏ, hôm nay bù lại một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho ngươi, coi như bồi thường.”
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Sao các ngươi ấu trĩ quá vậy?”
Đó là chuyện mà gia chủ Khánh thị nên làm sao?!
…
“Các ngươi muốn làm gì qua bữa tiệc sinh nhật này?”
Khánh Trần nghi ngờ.
“Sao lại hỏi thế?”
Khánh Kỵ hỏi lại với giọng bình tĩnh.
“Vì ta không tin gia chủ Khánh thị lạnh lùng tàn nhẫn sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật mà không có một mục đích gì cả.”
Khánh Trần nói:
“Lúc trước Jindai Yunhe bắt ta, sau khi ta trôi ra từ mạch nước ngầm, Zard phụng lệnh gia chủ đưa cho ta máu của thần linh nhưng vẫn không cứu ta ra ngoài. Khi đó ta đã biết, nguyên nhân ta lần lượt tìm cách chạy trốn nhưng đều thất bại là do gia chủ Khánh thị âm thầm nhúng tay, bắt buộc ta phải đến căn cứ A02 bằng được.”
Khánh Trần nói tiếp:
“Đương nhiên, sau đó ta cũng suy nghĩ cặn kẽ vì sao hắn phải làm vậy, quả thật ta cũng thu hoạch được không ít. Nhưng từ đó ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng cảm động vì một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ.”
Với Khánh Trần, gia chủ Khánh thị là người thế nào?
Chuyện thứ nhất: Đối phương đưa mình đến thế giới ngoài, để mình sống một cuộc sống chẳng khác gì trẻ mồ côi.
Chuyện thứ hai: Sau đó đối phương đưa mình đến căn cứ A02 mua chuộc lòng người, nhằm mục đích để mình tiếp quản quyền hành mới.
Chuyện thứ ba: Khi thành phố số 10 xảy ra thảm họa, rất nhiều dấu hiệu cho thấy thật ra gia chủ Khánh thị biết rõ chuyện gì sẽ phát sinh ở thành phố số 10, nhưng lại không phòng tránh trước.
Ít nhất đối phương không đóng bão kim loại của hệ thống phòng ngự thành phố trước, để mặc Jindai Unsou nhốt tất cả mọi người trong thành phố ấy.
Chỉ riêng ba chuyện này đã đủ để Khánh Trần thấy được đối phương là người như thế nào.
Khánh Trần không oán trách.
Nhưng một người bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích bỗng nhiên tổ chức cho mình một bữa tiệc sinh nhật với danh nghĩa đền bù, bất luận đối phương làm thế với mục đích gì thì hắn cũng khó mà cảm động được.
Khánh Kỵ suy nghĩ:
“Có lẽ hắn chỉ muốn làm vậy thôi, chứ cũng không cần ngươi cảm động.”