Sau khi gặp Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ, buổi xem mắt không thể tiến hành tiếp được nữa.
Với phong cách trù tính tinh vi của ông lão kia, Khánh Trần cảm thấy Lý Khả Nhu xuất hiện ở lần xem mắt thứ hai chắc chắn là do đối phương sắp xếp tỉ mỉ.
Hơn nữa, tối nay lão gia tử cũng nhắc tới chuyện sau này muốn để Lý Khả Nhu làm thư ký cho hắn.
Chứng tỏ cô gái này thật sự được lão gia tử coi trọng.
Khánh Trần nhìn cô gái đứng trong gió đêm, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Ta hiểu ngươi muốn gì, cũng hiểu được ý nghĩ muốn trở nên nổi bật trong xã hội này nhất định phải phụ thuộc vào ta của ngươi. Nhưng ta muốn nói là, nếu ngươi thật sự lợi hại thì cho dù ngươi không nương thân cho ta cũng có thể làm được. Làm thư ký cho ta, nhưng ngay từ đầu ngươi phải xác định mình là “thư ký riêng”, không phải “thư ký sinh hoạt”. Ngươi phải học cách giải quyết mọi rắc rối chứ không phải giải quyết chuyện của ta. Khi nào ngươi hoàn thành tốt thì ta sẽ cho ngươi đi quản lý dự án, một ngày nào đó ngươi cũng có thể một mình cáng đáng mọi việc, đến khi ấy ngươi không cần sống vì ai khác, mà có thể sống cho chính mình.”
Đây là quyết định của Khánh Trần, Lý Khả Nhu quả thật là một nhân tài, nhưng thời đại hạn chế tài năng của nàng.
Nếu thế giới cũ chết đi, thế giới mới nhất định sẽ đến, vậy thì cô gái mang trong mình tham vọng và dã tâm mới tự mình vươn lên chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong thế giới mới ấy, chứ không phải ở lại bên cạnh hắn mãi.
Khánh Trần rời đi, để lại Lý Khả Nhu đứng tại chỗ một mình.
Nàng nhìn bóng lưng của Khánh Trần, nàng nhận ra đối phương cho nàng một cơ hội, thuận tiện đẩy mình ra xa.
Nhưng tương lai mà Khánh Trần miêu tả làm trái tim nàng rung động.
“Không phụ thuộc vào bất cứ ai cũng có thể thành công.”
Lý Khả Nhu suy tư.
Nàng ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhấc chân đi theo Khánh Trần:
“Thế thì cũng không ảnh hưởng đến việc ta trải giường chiếu cho ngươi.”
Khánh Trần:
“.....Nhân tài.”
Đếm ngược.
Thế giới chìm vào bóng tối.
...
Thế giới lại bừng sáng.
Đếm ngược 168:00:00.
Trong nước.
Dưới chân núi phía bắc đỉnh Everest, những du khách leo núi dự định trèo lên lên đỉnh núi từ sườn bắc đã dựng những chiếc lều muôn sắc.
Có hai điểm xuất phát để leo lên đỉnh Everest là sườn nam và sườn bắc, sườn núi phía Nam nằm trong lãnh thổ Nepal có mức độ thương mại hóa cao, leo núi dễ hơn, trong khi đó sườn phía bắc thương mại hóa không mạnh, độ khó khăn khi leo núi cũng cao hơn.
Chẳng qua vào mùa này, hai bên đều tập trung lượng lớn du khách leo núi, hình thành chuỗi thương mại độc đáo ở nơi đây.
Giờ đã khuya, vài chiếc xe bán tải cũ nát lái vào nơi cắm trại, có mấy người đàn ông Tây Tạng mặc áo chuba nhảy xuống xe, bốc vật tư vào khu lều trại.
Đó là đội tuần tra khu vực không người dưới chân núi, vốn là đội ngũ chuyên đánh kẻ săn trộm, bây giờ sang mùa hè thì bắt đầu làm nghề vận chuyển.
Đội tuần tra khu vực không người sống bằng tiền lương, nhưng mức lương quá thấp, phải tìm việc làm thêm ngoài để kiếm thêm thu nhập.
Người đi leo núi đều là người có tiền, chỉ cần có thể vận chuyển vật tư lên núi, một túi khoai tây, một túi cơm cháy, một lon coca, bán bất kỳ thứ gì đều có thể kiếm được mười mấy đồng, nếu ngươi có thể nấu một nồi lẩu ở đây cho họ thì lãi mấy nghìn đồng cũng là chuyện thường.
Một người dẫn đoàn của công ty thám hiểm trông thấy đội tuần tra thì lập tức mỉm cười tiến lên đón một người đàn ông trung niên trong đội ngũ:
“Gia Thố, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta còn lo nếu ngươi không đến thì nguồn tiếp tế trong khu cắm trại bị cắt đứt chứ”
Người đàn ông tên là Gia Thố nói với giọng chất phác:
“Đường trên núi bị tuyết chặn lấp, bọn ta phải đi đường vòng xa hơn mới đến đây được. Nhưng bọn ta phải đi ngay, trên đường đi không thấy tung tích của linh dương, khả năng cao là gặp phải bọn săn trộm rồi. Ta gọi những người khác trong thị trấn đưa vật tư đến cho các ngươi, sẽ không trì hoãn việc leo núi của các ngươi.”
Người dẫn đoàn sửng sốt:
“Bọn săn trộm lại lẻn vào à?”
“Ừ.”
Gia Thố gật đầu:
“Họ lần theo dấu chân của linh dương, bọn ta phải đi theo họ. Có dân chăn nuôi yểm hộ họ, bọn ta phải tốn nhiều công sức mới tìm được. Không nói nhiều nữa, bọn ta bốc dỡ hết đồ đạc rồi đi ngay, à đúng rồi, đoàn xe của các ngươi có thừa dầu không? Chia cho bọn ta hai thùng, sau đó sẽ có người trong trấn tiếp tế dầu mới cho các ngươi.”
Người dẫn đoàn nói ngay:
“Có, ta khiêng đến cho các ngươi.”
Nhưng đột nhiên, mấy người chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào đó.
Người có kinh nghiệm khẽ ồ lên:
“Sao lại giống tiếng ván trượt ma sát trên nền tuyết thế nhỉ? Âm thành này phát ra từ trên đỉnh sườn núi phía bắc đấy.”
Người dẫn đoàn lắc đầu:
“Ai lại chạy đến đây trượt tuyết cơ chứ, muốn chết chắc.”
Nhưng vừa dứt lời, mọi người quay đầu nhìn thì đột nhiên thấy được một bóng người màu trắng giẫm lên một tấm ván trượt và lao xuống khu cắm trại với tốc độ cực nhanh.
Người dẫn đoàn ngạc nhiên nhìn cảnh này, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà thế giới phía xa:
“Người này trượt từ trên đỉnh Everest xuống thật đấy à?!”