Đếm ngược 111:00:00.
Đội tuần tra đi một mạch từ khu cắm trại ở sườn núi phía bắc đến khu vực không người nằm sâu trong nội địa, mãi đến ngày thứ ba mới lại nhìn thấy vùng đất có thực vật.
Hai ngày nay Gawa và Khánh Trần đã trở nên thân thiết với nhau, ngoại trừ không cho Khánh Trần chạm vào súng, hắn không giấu giếm đối phương điều gì cả.
Không biết vì sao, sau vài tháng chiến đấu cường độ cao, thỉnh thoảng trải qua một lần mạo hiểm dã ngoại ở thế giới ngoài như thế này lại khiến Khánh Trần thấy thư thái.
Hắn sắp hoàn thành chuyện ở thành phố số 5, sau khi đi khỏi đó sẽ lập tức khởi hành đến phía bắc Tây Nam tìm kiếm cơ hội xâm nhập bờ bên kia của cấm đoạn chi hải.
Đến lúc đó, Khánh Trần lại phải trải những ngày tháng nguy hiểm.
Đã vậy, hắn nhân dịp này đi theo đội tuần tra giải sầu, điều chỉnh thân thể và tâm trạng trước khi chiến đấu.
Đột nhiên, Gawa nhìn cảnh sắc quen thuộc và nói:
“Sắp đến chỗ chú Tashi rồi, có đồ ăn ngon để ăn rồi đây.”
“Chú Tashi là ai?”
Khánh Trần tò mò.
Gawa nói:
“Hắn là người canh giữ nơi này, phụ trách thường trú ở trong núi, chỉ cần đội tuần tra có một người ở đây thì đám săn trộm không dám cán rỡ. Hơn nữa chú Tashi dựng lều ở nơi này, đội tuần tra bọn ta có thể ăn một bữa nóng hổi sau khi vào núi.”
“Ở đây có món gì ngon?”
Khánh Trần cảm thấy hứng thú.
“Bánh sữa, bánh sữa nhà hắn làm ăn kèm với thịt dê thì ngon hết sảy.”
Gawa cười chất phác, mặt hắn đỏ bừng vì tia cực tím cường độ cao.
Nhưng ngay sau đó, giọng Gia Thố bỗng vang lên từ trong đoàn xe:
“Lều của Tashi đổ rồi, mau đi xem có chuyện gì xảy ra.”
Khánh Trần nhìn về phía xa, thấy được một chiếc lều đổ sụp trên mặt đất, nồi niêu gáo bồn rơi vãi lung tung ngoài lều.
Dê họ nuôi cũng bị giết chết ngay trong chuồng.
Gia Thố xuống xe rồi lao nhanh đến đó, mọi người gỡ lều vải ra thì thấy hai vợ chồng Tashi nằm bên trong, họ bị người ta đến mức thoi thóp.
Gia Thố nôn nóng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Ai đánh ngươi thành thế này?”
Tashi chậm rãi mở mắt ra:
“Là Diki, hắn ra tù rồi. Lần này hắn dẫn theo hơn hai mươi người đi lên núi, còn bảo ta nói với ngươi là nếu ngươi đuổi theo thì chắc chắn sẽ chết!”
Gia Thố cau mày, bọn săn trộm tuyên chiến với đội tuần tra đây mà!
“Diki là ai?”
Ở bên cạnh, Khánh Trần nhỏ giọng hỏi.
Gawa nói:
“Diki bị chú Gia Thố tống vào tù từ mấy năm trước, bị phán quyết vì tội săn trộm, đệ đệ của hắn rất lợi hại, cũng là kẻ săn trộm mà họ muốn bắt bấy lâu nay.”
Hắn vừa dứt lời, chợt có người ló đầu ra từ sườn núi cách đó hơn 10 mét, Khánh Trần nhanh tay nhanh mắt kéo Gawa sang bên cạnh.
Khói bụi bốc lên ở đằng sau vị trí Gawa vừa đứng do bị đạn bắn trúng.
Gia Thố hô lên:
“Nấp đi! Mau ản nấp! Bọn chó ấy mai phục ở đây chờ chúng ta! Gawa, Gawa ngươi không sao chứ!”
Gawa hoảng hốt:
“Ta không sao!”
Gia Thố lại hô to:
“Nhóc thành phố đừng cử động, cẩn thận bên kia bắn chết ngươi đấy!”
Nhưng khi hắn quay đầu sang thì phát hiện Khánh Trần quỳ một chân trên mặt đất, giơ một khẩu súng lên và bóp cò…
Thành viên của đội tuần tra nhìn khẩu súng cực khủng kia, trong lòng thề đây nhất định là khẩu súng khủng bố nhất mình từng thấy trong đời…
Bấy giờ Gia Thố chợt nhớ tới trước đó Khánh Trần nói “Ta đến từ sườn nam”, đột nhiên cảm thấy có lẽ thiếu niên này nói thật!
Chỉ với hai phát súng, nhóm săn trộm đã chết hai người, đối phương nghe thấy tiếng súng thì đều hết sức kinh ngạc, đó mà là súng à, rõ ràng là pháo!
Gawa nằm sau khe núi, ngạc nhiên nhìn Khánh Trần:
“Ngươi…”
Khánh Trần nhếch miệng cười:
“Cao thủ level max thỉnh thoảng quay về trình sơ cấp hình như cũng khá thú vị đấy chứ. Ở yên đây đừng nhúc nhích, ta đi bắt tất cả họ lại. Bắt được họ sớm thì chúng ta cũng có thể đến RKZ sớm hơn, thời gian của ta quý giá lắm đấy.”
Còn chưa dứt lời, Khánh Trần đã nhảy ra ngoài, Gawa gào lên:
“Đội trưởng, hắn bảo chúng ta ở đây đừng nhúc nhích, làm sao bây giờ?”
Gia Thố suy nghĩ:
“Vậy cứ chờ yên ở đây đi...”
…
“Đội trưởng.”
Gawa nằm yên đằng sau khe núi:
“Người này từ đâu ra vậy, sao lại phải đi nhờ xe của chúng ta?”
Gia Thố trả lời:
“Hắn nói hắn trèo lên từ sườn núi phía nam, sau đó trượt từ trên đỉnh Everest xuống sườn bắc...Mới đầu ta cho rằng hắn nói dối thôi, bây giờ thì tin một chút rồi.”
Gawa bỗng nói:
“Đội trưởng, trên đường đi ta nói với hắn là là tay súng thiện xạ, hắn nói hắn cũng vậy. Ta nói ta có thể bắn trúng đồng tiền xu trong vòng 10 mét, sau đó hắn nói hắn có thể bắn trúng ở khoảng cách 3000 mét...Khi đó ta cho rằng hắn bịa thôi.”
Gia Thố sửng sốt:
“Sao ngươi không nói với bọn ta?”
Gawa nói:
“Ta nói với các ngươi thì các ngươi cũng phải tin mới được.”
Gia Thố hỏi:
“Vậy hắn còn nói gì nữa không, hắn có nói hắn làm nghề gì không?”
Gawa trả lời:
“Hắn nói mình là thợ sửa chữa, ta hỏi hắn sửa chữa cái gì, có thể sửa máy kéo. của nhà ta không, hắn nói hắn sửa người, không sửa máy”