Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2244: Sợ Cái Gì




“Điểm thứ hai là Liên Bang chia nhỏ, đối phương hình như lại vẫn giữ được sự thống nhất, cho dù là lực lượng của siêu phàm giả hay lực lượng quân sự thì đối phương đều chiếm tay trên. Nếu ta có thể kéo dài thời gian, làm Phụ Huynh và Tổ Chức Kỵ Sĩ trưởng thành, có lẽ còn có cơ hội liều một lần.”

“Thứ ba là đối phương có chìa khóa của cánh cửa bí mật, ta phải nghĩ cách tự tay cắt đứt mạch truyền thừa này, ta nhất định phải có được con mắt chân thật màu đen trong tay đối phương.

Ông lão suy nghĩ một lúc:”

“Ta cho Khánh Dã, Khánh Khu, Khánh Kỵ đi cùng người.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Họ không thể giao tiếp, đến đó cũng sẽ bị coi là kẻ địch, ta có kế hoạch riêng của ta, ngài lo cho bản thân là được.”

Ông lão này là người thường, Khánh Kỵ phải luôn theo sát không rời, Khánh Khu muốn phụ trách công nghiệp quân sự, Khánh Dã phải phụ trách bộ đội Ảnh Tử, chỗ quan trọng nhất là...ngôn ngữ không thông, dễ bại lộ.

Sau khi Khánh Trần đến bên kia, sẽ dễ dàng che giấu như nước vào biển cả, nhưng đám Khánh Dã Khánh Khu lại không được. Đúng là Khánh Dã Khánh Khu có sức chiến đấu rất mạnh, nhưng vấn đề là bờ bên kia biển Cấm nhất định có bán thần, cấp A có mạnh cỡ nào thì cũng có giới hạn cao nhất, họ không thể nào đối mặt trực diện được.

“Nếu đã quyết định thì cứ đi đi.”

Ông lão bình tĩnh nói:

“Trước khi đi cũng không biết để lại nòi giống, cũng không biết rốt cuộc ngươi đang bận rộn chuyện gì nữa.”

“Yên tâm, ta sẽ sống sót quay về.”

Khánh Trần trịnh trọng nói.

Nói xong, hắn nhìn về phía Khánh Kỵ:

“Làm phiền đưa ta đến thành phố số 20.”

Khánh Kỵ khó hiểu:

“Giờ này ngươi đến thành phố số 20 làm gì.”

Khánh Trần nói:

“Pháo đài không trung của vương quốc được đưa đến thành phố số 20 duy tu từ ba ngày trước, ta muốn ngồi pháo đài này đi đến bờ đối diện của biển Cấm, đây cũng là cách để ta lẻn vào hệ thống quyền lực của họ.”

Khánh Kỵ khó hiểu:

“Nó đang ở yên ở phương Bắc, sao có thể tự nhiên về bờ biển phía Tây được?”

“Ta sẽ có cách.”

Khánh Trần nói

Ám Ảnh Chi Môn mở ra, Khánh Trần không chút lưu luyến đi vào.

Lý Khả Nhu đứng cách đó không xa nhìn, nàng muốn nói gì đó, nhưng Khánh Trần lại không cho nàng có cơ hội.

...

Sau khi bị bộ đội Ảnh Tử tập kích, thành phố số 20 đã hoàn toàn thi hành chính sánh cấm đi lại sau mười giờ đêm, một khi trên đường xuất hiện người khả nghi, chỉ cần không phải họ Takane và vương quốc, thành viên tổ chức Tương Lai đều sẽ bị xử tử ngay tại chỗ. Bây giờ là tám giờ tối, rất nhiều người đi đường đã bắt đầu về nhà từ lâu.

Bởi vì pháo đài không trung của vương quốc đang đặt tại thành phố số 20, mấy nghìn thành viên đội bay thuộc pháo đài không trung bắt đầu nghỉ phép, mấy ngày nay, án cưỡng gian ở thành phố số 20 tăng mạnh, cơ bản đều là do người da trắng làm, nhưng ủy ban trị an PCE nhận được báo án đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Jinda hoàn toàn mặc kệ, cũng không dám quản.

Cảm xúc của dân cư thuộc thành phố số 20 vô cùng kích động, nhưng cũng không có cách nào.

Rất nhiều người thương lượng lén liên lạc với hội Phụ Huynh, xem xem có thể mời Phụ Huynh đến làm một trận, giết chết mấy người da trắng này không.

Nhưng sau khi các tập đoàn tài chính Bạch Đả vây quét, Hội Phụ Huynh tiến vào trạng thái im lặng, mọi người không cách nào liên lạc được. Lúc này, mọi người đều sẽ nhớ đến những điểm tốt của Hội Phụ Huynh.

Lúc này, Tiểu Tam đang ngồi trước một quán mì thuộc phố Phong Tình, cười nói với ông chủ:

“Một chén mì xương hầm, hai phần lẩu Oden.”

Hắn vừa lau đũa dùng một lần, ánh mắt lại nhìn chằm chằm một người da trắng.

Đối phương cao to, trên người đầy những hình xăm kỳ quái, trên cánh tay còn xăm hai chữ “trâu bò” bằng tiếng Trung.

Ông chủ quán mì ở phía sau toa ăn, vừa nấu mì vừa thờ ơ lạnh nhạt, miệng lầm bầm nói thầm:

“Con gái đàng quàng đều bị họ làm bẩn, nếu Hội Phụ Huynh còn ở nơi này, chắc chắn sẽ giết chết họ! Phi!”

Tiểu Tam hỏi:

“Chú, ngươi không sợ xảy ra chuyện sao?”

Ông chủ nói thầm:

“Sợ cái gì, dù sao họ cũng không hiểu ta nói cái gì.”

Cũng đúng lúc này, mắt Tiểu Tam sáng lên, hắn nhìn bóng dáng quen thuộc kia, cũng âm thầm dùng thế tay chỉ vào khách sạn mại dâm mà người da trắng vừa mới đi vào.

Thiếu niên hiểu ý, xốc rèm đi vào.

Người phụ nữ Nhật Bản thoa phấn trắng cười nghênh đón, nàng mặc Kimono làm cơ thể trông rất mập:

“Quý khách, ngài thích loại gì?”

Thiếu niên lắc đầu:

“Không phải tới mua bán, ta tới tìm người.”

“Hả?”

Người phụ nữ Nhật Bản sửng sốt:

“Ngươi tìm ai, nơi này không phải chỗ tìm người, mời ngươi đi ra ngoài.”

Nhưng nàng vừa nói xong, vô số con gián từ trong khe nứt trên vách tường khách sạn mại dâm bay ra, đó là giống loài mới mà Tiểu Tam vừa nuôi dưỡng ra, gián loại nhỏ, chỗ nào cũng có thể chui vào được.

Người phụ nữ Nhật Bản nhìn thấy một đống gián lít nhít, sợ đến thay đổi sắc mặt, mà Khánh Trần lại thừa dịp cơ hội này nhanh chóng đi vào trong.