Ông lão hỏi ngược lại:
"Ngươi đến đây là để giết ta hay là để đặt câu hỏi?"
Con rối không trả lời mà tiếp tục đăm chiêu:
"Người hầu câm của ngài chia thành hai nhóm. Một nhóm phụ trách việc bên ngoài, họ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc với ngài trong 300 mét, cũng không có cơ hội tiếp xúc với đồ ăn. Một nhóm khác thì lại giống như bị ngăn cách hoàn toàn, không bao giờ được bước ra khỏi trang viên Ngân Hạnh nửa bước....Đây là đang đề phòng ta đúng không? Không sai được."
Con rối nói:
"Ta đến đây đương nhiên là có rất nhiều mục đích....Vốn dĩ ta muốn giấu tiếp con rối này, nhưng sáng sớm hôm nay đã bắt đầu có người hầu câm theo dõi ta, sau đó ta liền bị sắp xếp đến đây. Bởi vậy ta muốn tùy ý tâm sự với ngài trước khi con rối này bị giết. Đương nhiên nếu có thể giết chết ngài là tốt nhất. Vốn dĩ ta muốn hạ độc, nhưng chắc chắn là ngài sẽ không uống tách trà này đâu."
…
Con rối:
“Con rối này đã ẩn náu một tháng, nhưng chắc cũng là vì sáng hôm nay ta phá hủy tế bào thần kinh tiếp nhận máy móc nên ngài mới phát hiện ra con rối của ta. Vậy nên ta đoán Thiên Địa Kỳ Bàn có lẽ còn có một chút bất trắc không an toàn, sử dụng nó cũng không thuận lợi dễ dàng như trong tưởng tượng, nếu không thì con rối của ta đáng lẽ đã sớm bị giết hết rồi mới đúng.”
Lúc này ông lão lại nở nụ cười:
“Ngươi quá cô đơn, mấy năm gần đây ngươi ẩn mình ở chỗ tối, giống y như một con chuột vậy nên chỉ cần nắm bắt được một cơ hội thì ngươi sẽ lại nói nhiều thêm vài câu như kẻ lắm mồm vậy.”
Con rối nghiêm túc gật đầu đầy thẳng thắn:
“Không sai, đúng là như vậy.”
“Ta rất tò mò, ngươi đã có được một con rối quan trọng như vậy, sao còn muốn để lộ ra ngoài chứ? Chỉ là một tế bào thần kinh kết nối với máy móc thôi mà, nó rất quan trọng hay sao hả?”
Ông lão hỏi.
Con rối kiên nhẫn giải thích nói:
“Những tướng lĩnh mà Khánh Vũ bắt ở tiền tuyến ngày hôm nay sẽ phải áp giải đến thành phố, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Khánh Trần có thể lại cướp đoạt trí nhớ của họ một lần nữa. Trước đây lúc hắn bị Jindai Yunhe bắt đã mở ra được sự thần kỳ của huyết mạch Khánh thị đâu. Trong đám tướng lĩnh kia có một người là con rối ta sắp chế thành, đáng tiếc chỉ còn thiếu chút nữa thôi, nếu như bị Khánh Trần cướp mất ký ức thì sợ rằng sẽ bị hắn tìm ra nhiều manh mối hơn.”
“Ngươi sợ Khánh Trần sao?”
Ông lão hỏi.
“Ừm, đầu óc của hắn nhanh nhạy hơn ta nhiều. Hơn nữa ngài còn cho hắn kinh nghiệm mà không hề có chút kiêng kỵ nào như thế, nhỡ đâu hắn lớn mạnh nhanh hơn ta thì phải làm sao bây giờ.”
Con rối nói:
“Ta thực sự không muốn chứng kiến sự ra đời của một người toàn tài khác, vất vả lắm ta mới làm được đến điểm này. Máy đoạt xá do ngài giành được từ trong tay Jindai hơn mười năm trước, một cái máy như vậy ta cứ phá hủy nó đi thì trong lòng ta sẽ an tâm hơn nhiều.”
“Ngươi còn điều gì muốn nói không?”
Ông lão bình tĩnh nói.
“Không có.”
Con rối nói xong thì đánh về phía ông lão, nhưng hắn còn chưa tiếp cận lại gần ông lão đã lại nghe thấy trên xà nhà có tiếng bắn ra.
Khánh Vô tuổi trẻ từ phía trên hạ xuống, đánh Con rối bay ra ngoài chỉ bằng một chưởng, ngực hắn cũng lõm xuống.
Trên xà nhà của căn nhà gỗ này vẫn luôn có người theo dõi, trước đây là Khánh Kỵ khổ tu ở trên đó, bây giờ thì đổi thành Khánh Vô.
Khánh Vô quay đầu nhìn về phía ông lão:
“Cứ khiêng luôn đi?”
“Ừm, khiêng đi đi, cho chó ăn.”
Giờ phút này, ông lão có cùng chung nỗi nghi ngờ giống với Khánh Trần.
Con rối sư này ngay cả người hầu câm cũng có thể thâm nhập vào, sao không chọn cách tiếp tục ẩn núp đi mà lại đột nhiên xuất hiện gây thù chuốc oán?
Ông lão không tin vào chuyện ma quỷ mà đối phươg nói lúc trước.
Hoặc do trong ký ức của tên tướng lĩnh bị bắt nào đó có tin tức vô cùng then chốt.
Hoặc chính là đối phương đã bắt đầu kế hoạch mới.
Khánh Trần và Khánh Kỵ thong dong nhàn nhã đi lên núi, Khánh Trần hỏi:
“Ông lão ngài không sao chứ?”
Ông lão đạm nhiên nói:
“Với tốc độ như này của mấy người các ngươi thì cho dù ta có xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng không cứu kịp.”
Khánh Trần cười nói:
“Nếu ngài có mệnh hệ gì, ta tính cho ngài vào tai nạn lao động, Khánh thị chúng ta không bạc đãi người làm việc.”
Ông lao im lặng hai giây:
“Vỗn dĩ ngươi tăng thêm 21 năm tuổi thọ, nhưng ngươi lại tiếp tục chọc giận ta vài lần nữa thì sẽ biến thành 20 năm.”
Khánh Trần thôi không cười nữa nghiêm túc hỏi:
“Ngài cảm thấy hắn định làm gì? Một con rối sư vốn có thể ẩn núp trong bóng tối vì sao lúc trước khi không có phần thắng tuyệt đối lại xuất hiện?”
Ông lão lắc đầu:
“Không thể nói.”