Thanh thế của gián triều lớn như vậy, giết chết mất ngàn thành viên của Jindai, đích đến cuối cùng của toàn bộ kế hoạch này chỉ là vì nhét người lên cứ điểm trên không.
Loại tác phẩm lớn này, nói ra thì ai có thể tin chứ?
Lúc này, trên đường ở thành phố số 20.
Tiểu Tam đội mũ lưỡi trai, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau khi bọn gián chết ở trên không, rơi xuống như mưa trên mặt đất.
Hắn quay đầu nhìn về phía Chương Lang Vương màu vàng ở bên cạnh, đối phương dường như có chút khổ sở.
Trong trận chiến này, tộc gián mười không còn một.
Chỉ là lúc cứ điểm trên không đốt lửa bay lên không trung, đuôi khói to lớn phun ra giết chết một phần ba tộc gián.
Tiểu Tam an ủi nói:
“Tiểu Kim đừng buồn nữa, chúng ta đến đây là vì kế hoạch của Gia Trưởng mà, hắn có chuyện càng quan trọng hơn cần làm đó. Bây giờ, thành phố số 20 đã được dẹp yên rồi, tiếp theo chúng ta đi đến thành phố số 22, Gia Trưởng đã chuẩn bị xong kế hoạch mới lẻn vào nơi đó cho chúng ta rồi, đến lúc đó sẽ cho ngươi cơ hội nhân giống lần nữa.
Tiểu Kim cọ chân Tiểu Tam, tỏ ý bản thân biết rồi.
“Đi thôi…”
Tiểu Kim cười nói:
“Chúng ta cũng cần bắt đầu một hành trình mới rồi.”
Vừa nói, Tiểu Kim dẫn theo đàn gián còn sót lại chui xuống cống thoát nước, còn Tiểu Tam thì hạ thấp vành mũ đi vào trong bóng tối.
Thành công lui thân.
Người dân không nhìn thấy gián nữa, cũng từ từ đi ra đầu phố.
Còn có một số người điên cuồng lái xe xông về phía khu Tam Thượng...Nếu người của tập đoàn Jindai đều chết tương đối rồi, vậy có phải có nghĩa là cả khu Tam Thượng gần như không một bóng người?
Nhà ở nhất định là không cướp được rồi, nhưng vấn đề chính là trong nhà của những nhân vật lớn kia nhất định có rất nhiều đồ vật đáng giá nhỉ!
Cũng chính trong lúc này, trên các diễn đàn “người một nhà tương thân tương ái”, tài khoản chính thức của Hội Phụ Huynh đã đồng thời phát ra tin tức:
“Hành động thanh trừng thành phố số 20 của Hội Phụ Huynh đã kết thúc. Tất cả người dân không cần hoang mang, trong ba ngày gián sẽ rút lui hoàn toàn, sẽ không tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người nữa.”
“Vì kế hoạch lần này đã tạo ra sự hoang mang lo sợ và bất tiện cho các vị, chúng tôi chân thành xin lỗi mọi người. Nhưng Jindai còn đáng ghét hơn tộc gián, chúng tôi phải loại bỏ chúng sớm.”
Người dân yên tâm.
Trước kia mọi người lo lắng sau khi người của tập đoàn Jindai bị giết chết, nếu bọn gián không rời đi thì phải làm sao?
Mọi người nghĩ đến việc nếu phải sống trong một thành phố gián thì cũng quả thật quá buồn nôn rồi...
Mà bây giờ, Hội Phụ Huynh đã đưa ra cam kết.
Bên dưới thông tin này, tất cả mọi người đầu đang la hét: “Hội Phụ Huynh trâu bò quá.”
“Lật đổ tập đoàn Jindai.”
“Bây giờ gia nhập Hội Phụ Huynh còn kịp không đây?”
“Hội Phụ Huynh của mấy người còn có anh trai, chị gái nào độc thân không vậy?”
Hội Phụ Huynh nghiễm nhiên trở thành hóa thân của chính nghĩa.
Tập đoàn Jindai cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi!
Ba mươi phút sau….
Cấp cao của tập đoàn quân Jindai tổ chức hội nghị, đồng thời đột nhiên đưa ra một mệnh lệnh mới:
“Oanh tạc thành phố số 10.”
Cần phải biết rằng, thành phố số 20 là chỗ đóng quân của Jindai. Chỗ đó thương vong mấy chục ngàn thành viên nòng cốt của Jindai, cũng đồng nghĩa với việc trong tập đoàn quân có rất nhiều thành viên Jindai mất đi người thân. Họ làm sao có thể không căm phẫn được cơ chứ?
Mà loại căm phẫn này là loại không có lý trí, là điên cuồng.
Ban đêm, trong trụ sở của bộ đội tên lửa đạn đạo Jindai, hai chiếc xe tên lửa đạn đạo đồng thời dựng lên khởi động silo (hầm dưới mặt đất chứa tên lửa sẵn sàng phóng đi). Hai chiếc máy bay tuần tra cấp tên lửa đạn đạo chầm chậm bay lên trời, không ngừng gia tăng tốc độ, bay về phía thành phố số 10.
Lại thấy hai quả tên lửa đạn đạo bay lên trời, kéo theo phần đuôi ngọn lửa dài ngoằng tiến vào tầng khí quyển, sau đó bắt đầu rơi xuống dưới.
Tuy nhiên, không chờ tên lửa đạn đạo rơi xuống mặt đất, bộ đội phòng ngự Khánh thị vẫn luôn ẩn núp ở phía bắc thành phố số 10 đã lập tức hưởng ứng.
Trong trụ sở của tập đoàn quân Khánh thị, hệ thống chống tên lửa đạn đạo điên cuồng báo động. Họ liên tục phóng 24 quả tên lửa đạn đạo đuôi -1, nghêng đón hai chiếc máy bay tuần tra cấp tên lửa đạn đạo của Jindai đang bay tới kia.
Ầm ầm mấy tiếng, người dân thành phố số 10 nhao nhao giật mình tỉnh giấc, nhìn ngọn lửa nổ tung trên đỉnh đầu.
Đây chính là ý nghĩa của giao dịch mà Khánh Trần và ông lão đã đạt được: khi có người bị Hội Phụ Huynh giày vò đến không chịu nổi nữa, thời điểm muốn lật bàn thì Khánh thị phải chịu trách nhiệm giúp Hội Phụ Huynh đè chiếc bàn bị đối phương lật...trở lại mặt đất lần nữa!
Đây chính là sự giúp đỡ của Khánh thị đối với Hội Phụ Huynh.
Ông lão trên núi Bạch Quả kia đã quyết định cần phải dùng Hội Phụ Huynh làm động cơ mới, chế tạo cho Khánh Trần một chiếc chiến xa mới.