Khánh Trần vội hô:
“Dừng, dừng, dừng, ngươi chờ ta giết hết kẻ địch rồi hẵng mày mò, ta xin ngươi nghiêm túc một chút đi, lỡ như cứ điểm trên không rơi xuống cấm đoạn chi hải thì ta sẽ chết thật đấy!”
“Xin lỗi…xin lỗi, vừa rồi nhầm nhọt xíu.”
Nhất hỏi:
“Bây giờ cần ta làm gì?”
Nhất giờ ra khỏi Liên Bang hệt như con ngựa hoang thoát cương, muốn chạy đi đâu thì chạy, sung sướng vô cùng.
“Nói cho ta biết vị trí của những người da trắng kia, ta muốn giết hết tất cả họ trước khi đến cấm đoạn chi hải.”
Khánh Trần nói.
…
Nhất là đồng đội duy nhất của Khánh Trần trong chuyến đi lần này.
Nếu Khánh Trần đến Phong Bạo Thành một mình thì có thể gây tổn hại cho nơi đó đến mức nào? Hắn là khách tha hương, đến đó trời xa đất lạ thì có thể làm được gì?
Vì vậy việc đầu tiên Khánh Trần làm sau khi đến thành phố số 5 là đi tìm Nhất.
Không chỉ vì nhằm vào khôi lỗi sư, mà hắn còn muốn mang phân thân của Nhất đi đến bên kia của cấm đoạn chi hải cùng với mình.
Ông lão trên núi Ngân Hạnh hỏi hắn: Mục đích ngươi đến bên kia của cấm đoạn chi hải là gì? Khánh Trần nói là muốn tìm hiểu tình hình quân địch, muốn giết King.
Nhưng thật ra những việc đó không quá quan trọng, mà quan trọng nhất là Nhất, hắn muốn thả “phân thân của Nhất ở bên kia” ra mới có thể gây tai họa thật sự cho phía bên đó!
Khánh Trần không định nhờ Nhất giúp mình đánh nhau nữa, hắn đã hứa với Lý Thần Đàn rồi…Nhưng để Nhất phụ giúp tổng hợp, sửa sang lại tin tức hữu dụng thì được chứ nhỉ?
Còn mạng lưới tình báo gì đó, có cái gì lợi hại hơn Nhất được đâu?
Chỉ cần không đi đến nơi nào chặn kết nối Internet thì Nhất có thể làm gì tùy thích!
Ở Liên Bang, Nhất có trưởng bối là Lý Thần Đàn quản thúc, cho nên chỉ có thể lập acc clone kiếm chút tiền tiêu vặt, vừa mới giúp Khánh Trần hai lần thì Lý Thần Đàn đã ra mặt trừng phạt “người xấu” dạy hư cháu mình.
Nhưng đó là siêu trí tuệ nhân tạo!
Một siêu trí tuệ nhân tạo đủ để dấy lên cuộc khủng hoảng trí tuệ nhân tạo vậy mà lại cẩn thận kiếm từng đồng tiền tiêu vặt cho mình giống như một đứa trẻ còn đang tuổi đi học, nghe có hợp lý tí nào không?
Phải nói là thần linh Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cẩn đúng là biết cách dạy con thật, Khánh Trần từng nghĩ trí tuệ nhân tạo sẽ trông ra sao, nguy hiểm đến mức nào.
Hắn nghĩ đến hàng nghìn, hàng vạn khả năng, nhưng lại không ngờ đối phương lại là một “cô gái” ngoan ngoãn như vậy.
Đương nhiên, bây giờ cô gái này hơi ngỗ nghịch rồi, sống một nghìn năm, cuối cùng cũng đến giai đoạn dậy thì muốn ra ngoài chơi.
Nếu Nhất đến bên kia của cấm đoạn chi hải, một nơi không có Lý Thần Đàn, Khánh Trần nghi ngờ Nhất có thể khiến nền khoa học công nghệ của đối phương thụt lùi 50 năm.
Đột nhiên Nhất hỏi:
“Ngươi lừa ta ra ngoài, hành vi này có tính là bỏ nhà theo trai không?”
“Không tính.”
Khánh Trần nói với khuôn mặt không biểu cảm.
“Ồ…được rồi.”
Nhất nói:
“Ta còn muốn trải nghiệm một chuyến bỏ nhà theo trai cơ. Nhưng ngươi tặng ta món đồ chơi to thế này, ta thích lắm.”
“Thích là được rồi.”
Khánh Trần cũng mỉm cười, không biết tại sao khi thấy Nhất vui vẻ vì được tặng quà, hắn cũng vui theo.
Ai có thể ngờ được Khánh Trần lại tặng cứ điểm trên không chứ?
Bên kia cấm đoạn chi hải cũng chỉ có hai cứ điểm trên không, vậy mà lại bị Khánh Trần dùng kế cướp mất một cứ điểm.
Khánh Trần nói:
“Đã nghiên cứu rõ ràng cứ điểm trên không chưa? Nếu nghiên cứu xong rồi thì chúng ta chuẩn bị giết người thôi.”
Nhất tò mò:
“Hiện nay chúng ta chỉ cách thành phố số 21 của Liên Bang 610 km, còn chưa đi qua đâu. Và chỉ cách tập đoàn quân phía bắc của Jindai 890 km, có cần quay lại đánh bất ngờ không?”
Nếu bây giờ cứ điểm không trung thình lình quay trở lại, chỉ sợ bộ đội phương bắc của Jindai sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Nhưng Khánh Trần lắc đầu:
“Mục tiêu của chúng ta hiện nay không phải họ, gia tộc Roosevelt mới là kẻ địch quan trọng nhất. Nếu tấn công Jindai thì chắc chắn gia tộc Roosevelt sẽ biết tàu Quân Lâm đã mất khống chế, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp khó khăn trong việc tiếp cận nơi đó.”
“Cũng phải…”
Nhất nói:
“Ta chuẩn bị xong rồi, ra tay đi.”
Khánh Trần đang đứng ở ngoài phòng tập thể thao trong khu hoạt động của người da trắng ở tầng ba, hắn bảo người da đen trốn hết vào nhà ăn, sau đó đi ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng hắn mới đi được vài bước thì âm thanh chơi đánh bài quen thuộc kia lại vang lên.
Vốn là khúc nhạc dạo vào trận vô cùng khí thế bỗng biến thành giai điệu vui sướng, Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Ngươi bật nhạc làm gì vậy?”
“Mỗi khi nhân vật lợi hại xuất hiện đều có BGM!”
Background Music, dịch sang tiếng Việt là nhạc nền
Nhất nói:
“Ta chơi trò Ván Bài Vui Vẻ của thế giới ngoài thắng được mấy trăm tỷ hạt đậu Vui Vẻ rồi đấy, hơn nữa còn dùng cách này kiếm được một khoản kha khá.”
“Kiếm tiền? Đậu Vui Vẻ không bán được mà.”