Trung Vũ như có điều suy nghĩ:
“Ta còn phải đề phòng việc ngươi tự sát để hủy diệt ta. Không chỉ như vậy, ta còn phải đề phòng việc người khác giết ngươi...Điều này sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của ta. Cho nên, ta không thể chế tạo người thành tượng hoặc là cương thi, nhất định phải biến ngươi thành nhân trệ và luôn mang theo người bên người mới được. Quá phiền phức.”
Nhưng một giây sau, Trung Vũ lại nở một nụ cười đầy vẻ thần kinh:
“Ta không nghĩ đến có một ngày mình còn có thể cảm nhận được loại cảm xúc thừa thãi như tình yêu này. Nhưng khi ta vừa nghĩ đến việc biến ngươi thành một tác phẩm nghệ thuật, vĩnh viễn mang theo bên người thì lại cảm thấy phấn khởi.”
Tất cả mọi người đều nín thở.
Vì lời Trung Vũ nói quá tàn nhẫn và đẫm máu, các nàng không thể nào hiểu nổi tình yêu của một kẻ biến thái sẽ khủng bố đến mức nào.
Tình yêu là cái gì đó hư vô mờ mịt, biết bao người vì yêu sinh hận, biết bao người yêu nhau nhưng lại chia cách, biết bao người phản bội người mình yêu. Cho đến hiện tại, tình yêu chưa bao giờ là thứ vững chắc như gông xiềng.
Đối với người Liên tộc mà nói, tình yêu là thứ quý giá nhất, các nàng không muốn mình hết lòng hết dạ yêu người nhưng lại bị tổn thương, thế nên mới nuôi dưỡng thứ như Xích Tâm Cổ.
Nhưng các nàng không biết rằng, trên thế giới này có một kiểu người yêu theo cách lấy việc làm tổn thương người khác làm niềm vui.
Ví dụ như Trung Vũ.
Zard thừa dịp Trung Vũ suy nghĩ về tình yêu lập tức nhỏ giọng nói với Liên Tâm ở bên cạnh:
“Chạy mau, chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu, chạy đến khu cấm kỵ, chạy đến chân trời góc bể, tóm lại đừng trở về. Xin lỗi, ta không cứu được tất cả mọi người, ta chỉ có thể cứu ngươi.”
“Vậy còn ngươi?”
Liên Tâm hỏi.
Liên Tâm kinh ngạc nhìn Zard, nàng chỉ cảm thấy cái tên thần kinh lúc trước đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một Zard chân chính, người trong lòng nàng. Đối phương khoác lớp áo giáp “thần kinh” để đối kháng với thế giới, cuối cùng lúc này cũng đứng ra, xung phong tiến lên vì một người khác.
Rõ ràng trong thân thể đối phương không hề có Xích Tâm Cổ.
Cho đến giờ phút này Liên Tâm mới hiểu được một việc, tình yêu do Xích Tâm Cổ mang đến chưa chắc là một kết quả hoàn mỹ, cũng có thể mang đến một tên ác ma như Trung Vũ.
Mà trên đời này vốn có một loại tình cảm chân thành và tha thiết, không cần sự tác động từ bên ngoài, không cần ép buộc.
Nó vốn luôn tồn tại, thế nhưng vì nó quá ít nên người Liên tộc mới không tin nó thật sự tồn tại.
Zard nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Liên Tâm:
“Chạy mau.”
Nói xong, từng đợt sóng đất đưa Liên Tâm đi về phương xa, mà bản thân Zard thì chạy như điên về phía Trung Vũ.
Trung Vũ bình tĩnh đối mặt với hắn và nói:
“Ta rất thất vọng về ngươi, ngươi vì một nữ nhân mà đối địch với ta, cũng đối địch với Tiểu Vũ.”
Giọng nói lạnh lùng của Zard vang lên:
“Ngươi đang nói đùa gì vậy, ngươi không thể đại diện cho Tiểu Vũ, vì Tiểu Vũ sẽ không biến người khác thành nhân trệ.”
Tinh Hồng Chi Thủ hung ác đột nhiên xuất hiện, nó gắt gao bắt lây thân thể của Zard, hung hăng bóp nát hắn tựa như ép nước cà chua.
Nhưng thân thể Zard đột nhiên hóa thành cát, trượt xuống mặt đất qua các kẽ ngón tay rồi chui vào trong đất bùn. Muốn đối kháng với lực lượng tuyệt đối thì phải dùng vô hình đối kháng với hữu hình…
Khi nổ tung, cát bụi rơi xuống đất, một gò đất nhanh chóng xuất hiện và dũng mãnh lao tới phía Trung Vũ tựa như thủy triều.
Lại có một cái Tinh Hồng Chi Thủ xuất hiện, móng vuốt sắc nhọn to lớn cày trên đất như đao, đạp tan gò đất vừa mới tụ thành, cày ra bốn cái rãnh sâu hoắm.
Đất cát bị đạp tan nhưng chẳng bao lâu đã ngưng tụ lại một chỗ, nó bao quanh lấy Trung Vũ và liên tục thay đổi góc độ, hình như vẫn chưa bị thương.
Trung Vũ mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh của hắn không có chút tình cảm nào:
“Ta biết ngươi muốn kéo dài thời gian cho nữ nhân kia, nhưng ta vốn không định giết nàng, yên tâm, ta vẫn phải cho ngươi chút thể diện đó...Nhưng nếu ngươi cho rằng ta không có cách để bắt ngươi, vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi.”
Một giây sau, mấy cái Tinh Hồng Chi Thủ thăm dò vào trong đống lửa trại hừng hực rồi nắm chặt lấy vô số than củi và bay đến chỗ gò đất ở trên không, mạnh mẽ ấn than vào trong đống đất bùn.
Một tiếng nổ ầm vang lên, Zard không chịu được nhiệt độ cao như vậy nên chủ động nhảy ra khỏi lòng đất, toàn thân trên dưới có hơn mười chỗ bị bỏng.
Zard không sợ công kích vật lý, nhưng lửa lại là khắc tinh trời sinh đối với năng lực của hắn.
Hắn thê thảm quay đầu liếc mắt nhìn về phía đã tiễn Liên Tâm đi, chỉ thấy Liên Tâm phi nước đại quay về.
Zard quay đầu nhìn về phía Trung Vũ, bỗng nhiên thấy phía sau hắn xuất hiện một bức tường đất cát, hoàn toàn ngăn cách hắn và Liên Tâm.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, bùn đất vốn bị người Liên tộc nện chặt bắt đầu hóa thành cát.