Lục quân khổ lắm, dãi nắng dầm mưa, vật tư tiếp viện thiếu thốn, nhưng không quân thì khác, ngồi trong khí cầu máy cấp Giáp, lại còn có thể dùng khoang giả lập, kính thực tế ảo, vào mùa hè nóng nực còn có thể ăn kem ngay trên chiến trường.
Không quân không dễ chết.
Vì vậy hầu tước Kennedy đã tính sẵn cả rồi.
Vương quốc Roosevelt đã hứa hẹn, ngày đánh bại đại lục phía Đông, bốn đại công tước sẽ biến thành tám đại công tước, về phần ai lấp chỗ trống thì phải dựa vào bản lĩnh.
Đại lục phía Tây sử dụng chế độ quân công, muốn có được địa vị thì liều mạng bắt lấy nó đi.
Đột nhiên, Lam Sơn nói với Khánh Trần:
“Quản gia, ta đã nói với cha rồi, đến lúc đó ngươi đi với ta. Lúc trước ngươi cứu cha ta, nay ngươi ở bên cạnh ta mới yên tâm, chưa biết chừng còn có thể giúp ngươi lập chiến công, kiếm cho ngươi tước vị nam tước về chơi.”
Khánh Trần cười nói:
“Bảo vệ thiếu gia là chức trách của ta, ta sẽ dốc hết sức.”
Tuy là nói vậy nhưng Khánh Trần lại nghĩ, chỉ phong nam tước thôi chỉ sợ không đủ, kiểu gì mình cũng phải được tước hiệu hầu tước chứ? Nếu chiến tranh kéo dài thì có khi mình thành công tước cũng nên...
Lỡ như đại lục phía Tây nội loạn trước, chưa biết chừng hắn còn lên làm quốc vương luôn ấy chứ...
Đợi khi nào hắn gặp lại bạn bè ở đại lục phía Đông, bên kia còn đang bày thế trận chờ ngày khai chiến với đại lục phía Tây, kết quả mình lăn lộn kiểu gì thành sếp sòng bên này rồi...
Đương nhiên là đùa thôi, nhưng thân phận quý tộc để mua người máy cao cấp nhất có lẽ có hy vọng rồi.
Khánh Trần hỏi với vẻ điềm nhiên:
“Lão gia có nói bao giờ khởi hành không?”
Lam Sơn cười nói:
“Có vài người đã lên đường rồi, ví dụ như King chủ đạo cuộc chiến lần trước, công tước Phong Bạo rất bất mãn về hắn, bèn đày hắn đến chiến trường, dẫn theo người du hành thời gian lấy công chuộc tội. Nhưng chúng ta không cần nóng vội, ít nhất còn cần nửa tháng nữa, chúng ta có thể đi muộn một chút.”
Nghe nhắc đến King, trong lòng Khánh Trần có mục tiêu mới.
...
Ô tô chạy chầm chậm vào thành phố, Phong Bạo Thành không có cả tường thành, thoạt nhìn giống thế giới ngoài hơn.
Không có khâu xác nhận thân phận, cũng không cần thị thực, mọi người có thể ra vào tự do.
Phong Bạo Thành có đủ tự tin nếu có người lặng lẽ lẻn vào thì nhất định sẽ bị camera giám sát có mặt ở mọi nơi bắt được đối phương
Sau khi vào trong thành phố, Lam Sơn và bạn bè trở nên im lặng hơn hẳn, họ sợ mình nói sai gì đó bị Người Phán Quyết bắt giữ.
Trang viên nhà hầu tước Kennedy vô cùng rộng lớn, Lam Sơn cư trú trong biệt thự nằm ở phía đông bắc của trang viên.
Biệt thự chính rất lớn, nhưng bởi vì nơi đó có hơn mười người vợ của hầu tước cùng với vô số nữ nô lệ, cho nên trong tình huống bình thường những đứa con trên 8 tuổi của hầu tước Kennedy không được phép đi vào biệt thự chính nếu không được cho gọi...
Điều này khiến Khánh Trần phải cảm thán, đại lục phía Tây chơi hăng thật, hầu tước lại có thể lập hậu cung, cứ như cung đình ấy.
Mọi người chỉ có thể chia nhau ở trong những góc hẻo lánh trong trang viên, mà Khánh Trần là quản gia tư nhân của Lam Sơn, trong trang viên này còn có một vị đại quản gia, nghe nói là siêu phàm giả cấp bậc rất cao, là người da trắng.
Người gốc Á như Khán Trần cố gắng cả đời cũng khó có thể trở thành đại quản gia. Trong trang viên của hầu tước, muốn làm một người hầu giỏi thì còn phụ thuộc vào chủng tộc.
Bây giờ Khánh Trần đã không có cảm giác gì khi nghe nhắc đến “siêu phàm giả cấp bậc rất cao”, dù sao đại quản gia cũng không thể là bán thần được, mà đã không phải bán thần thì không có gì phải sợ…
“Ơ, sao trang viên lại giới nghiêm?”
Lam Sơn khó hiểu.
Binh sĩ được vũ trang đầy đủ đi lại tuần tra trong trang viên của nhà Kennedy. Lúc vào trang viên, trạm canh gác ở cửa ra vào yêu cầu tất cả mọi người xuống xe kiểm tra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa, Lam Sơn xuống xe rồi hỏi đối phương với vẻ hoang mang:
“Đại quản gia, có chuyện gì thế này?”
Đại quản gia trả lời lịch sự:
“Đại thiếu gia, chắc hẳn ngươi cũng nghe về chuyện Hắc Thủy Thành bị tấn công rồi, hiện nay không biết tung tích của đối phương, không một ai biến hắn ở nơi nào. Ngoài ra, hầu tước vừa mới trở về từ cứ điểm trên không Phong Bạo, nghe nói có ba thành viên của hội đồng trưởng lão Người Phán Quyết bị trọng thương ngay trong cứ điểm, hung thủ có khả năng đang lẩn trốn trong Phong Bạo Thành, vì vậy hầu tước điều động quân đội tư nhân đến đây canh gác.”
Khánh Trần và Lam Sơn đều vô cùng kinh ngạc, vậy mà lại có người có thể khiến thành viên của tổ chức Người Phán Quyết bị thương nặng trong cứ điểm trên không ư?
Thế thì phải ra tay tàn nhẫn đến mức nào mới được?
Trong tiềm thức Khánh Trần suy đoán liệu có phải Trung Vũ đã đến Phong Bạo Thành, hoặc là Nhan Lục Nguyên đưa Trung Vũ đến đại lục phía Tây xong đi ngang qua đây thì ra tay không? Nhưng nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không có khả năng.