Đại quản gia trả lời:
“Lão gia dặn là để hắn đi, lão gia cảm thấy hắn trung thành, đáng tin cậy, tuy thực lực hơi thấp nhưng có thể đánh cược mạng sống bảo vệ đại thiếu gia, ta cũng không thay đổi được quyết định của lão gia.”
Đen trầm tư, sau đó hắn quay sang nói với Lam Sơn và Khánh Trần:
“Hy vọng khi đến chiến trường đại thiếu gia đừng nghi ngờ quyết định và sự chỉ huy của bọn ta. Chiến tranh là lĩnh vực chuyên môn của bọn ta, xin các ngươi tin tưởng chuyên gia. Về phần quản gia, hãy hầu hạ đại thiếu gia cẩn thận là được, chuyện chiến đấu không cần ngươi lo, miễn cho bất cẩn làm ngươi bị thương.”
Khánh Trần cười đáp:
“Về việc này các vị cứ yên tâm, ta hiểu mà.”
Nhóm của Đen thấy hắn biết điều thì mới yên tâm:
“Vậy từ giờ trở đi bọn ta sẽ tiếp quản việc sắp xếp hành trình của đại thiếu gia, lái xe sẽ do bọn ta phân phối, nô lệ trong biệt thự cũng do bọn ta điều động, đồ ăn hàng ngày cũng phải kiểm tra xem có độc không. Quản gia, ngươi không ngại chứ?”
Khánh Trần nói ngay:
“Không ngại, không ngại, các ngươi vui là được.”
Vốn dĩ hắn còn lo chức vị quản gia phải quản lý quá nhiều chuyện lặt vặt, ảnh hưởng tới tiến độ của hắn ở thế giới số 8, bây giờ có người chủ động làm việc, hắn lại mừng quá ấy chứ. Về phần ra chiến trường rốt cuộc ai bảo vệ ai, chuyện này tạm thời không nói trước được.
…
Tiểu đội Xích Huyết tiếp quản đội xe, thậm chí họ đuổi Khánh Trần ra xa Lam Sơn, đến chiếc xe đằng sau ngồi chung với các nô lệ.
Còn Đen ngồi ở ghế phụ lái bàn bạc kế hoạch tiếp theo với Lam Sơn.
Vương quốc Roosevelt giống như chư hầu phân phong, vương quốc có bộ đội riêng của mình gọi là quân Đông Chinh và quân Tây Chinh, họ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của quốc thổ, bảo vệ vương thất trung ương.
Công tước, hầu tước, nam tước có phạm vi quản hạt của riêng mình, nuôi quân đội tư nhân.
Tập đoàn quân của Phong Bạo Thành là quân đội tư nhân của công tước Phong Bạo, do chính công tước Phong Bạo nghĩ cách nuôi dưỡng, quốc gia không chi tiền.
Đến khi ra ngoài chinh chiến, các chư hầu giao quân của mình cho một vị tướng thống nhất, để vị tướng ấy chỉ huy tác chiến. Lúc đó về danh nghĩa họ tạm thời không nghe theo mệnh lệnh chủ nhân của mình, mà phải nghe lệnh của tướng soái.
Ví dụ như Lam Sơn phải dẫn dắt 500 binh lính thuộc quân đội tư nhân đến tập đoàn quân báo danh, hắn sẽ trở thành tiểu đoàn trưởng thuộc tập đoàn quân Phong Bạo Thành, thống nhất nghe theo sự điều khiển của cấp trên.
Hiện nay không biết chắc được khi nào sẽ đột nhiên phải khởi hành.
Vì vậy, Đen bảo Lam Sơn chuẩn bị trước, vật tư và nhân viên cần phải được bố trí càng sớm càng tốt.
Lam Sơn hơi khó xử:
“Ta chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này.”
Đen nói ngay:
“Vậy để ta làm hộ, đại thiếu gia đưa con dấu riêng cho ta, ta đi chuẩn bị.”
Hai mắt Lam Sơn sáng rực lên:
“Vậy thì nhờ ngươi.”
Thật ra tiểu đội Xích Huyết biết vị thiếu gia này chưa từng lên chiến trường, nếu giao việc điều phối binh lính và chuẩn bị vật tư cho hắn làm thì chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên lấy được quyền khống chế quân đội tư nhân là việc quan trọng nhất, Lam Sơn nhất định phải nghe theo.
Trên chiếc xe đằng sau, các nô lệ đi theo thấy Khánh Trần đột nhiên ngồi vào xe thì cảm thấy khó hiểu.
Quản gia đã cứu mạng hầu tước Kennedy, sau khi thoát khỏi thân phận nô lệ thì không thèm nhập bọn nô lệ nữa, sao bây giờ lại ngồi vào xe của nô lệ? Ở đây vừa bẩn thỉu vừa bừa bãi mà.
Thất thế rồi ư?
Những nô lệ từng bị quản gia quất roi nảy ra một suy nghĩ.
Khánh Trần lườm họ, đanh giọng:
“Nhìn cái gì, đuổi kịp xe của đại thiếu gia đi, không được thì thầm to nhỏ trong xe. Và nếu lại để ta thấy được xe các ngươi dơ dáy bẩn thỉu như thế này nữa thì các ngươi cẩn thận cái roi của ta đấy.”
Đến biệt thự của Lam Sơn, Khánh Trần đi theo Lam Sơn và tiểu đội Xích Huyết vào trong, các nô lệ xì xào bàn tán.
Có người đi hỏi tài xế của Lam Sơn:
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Sao quản gia lại đến xe sau ngồi?”
Tài xế giải thích:
“Các ngươi không biết đấy thôi, tiểu đội Xích Huyết mới tới giành mất quyền hạn của quản gia, còn cố ý đuổi hắn ra phía sau, đại thiếu gia cũng không nói gì cả…”
“Thì ra là vậy!”
Các nô lệ sực tỉnh ngộ, thì ra quản gia thất thế thật rồi!
Trong biệt thự giàu có kiểu này tin đồn luôn được truyền bá với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu sau toàn bộ nô lệ trong biệt thự của Lam Sơn đều biết có người mới đến đây quản lý sự vụ, không cần nghe lệnh quản gia cũ nữa.
Khánh Trần vừa vào biệt thự là lập tức chỉ huy các nữ nô lệ ngay:
“Đại thiếu gia chưa ăn sáng, các ngươi mau chóng đi chuẩn bị bữa sáng cho hắn.”
Nhưng Đen lại đi tới, vừa cười vừa nói:
“Quản gia, trong khoảng thời gian này ngươi có thể nghỉ ngơi rồi, mấy việc này cứ để bọn ta sắp xếp.”
Hắn đeo kính râm, nhai kẹo cao su, một tay cầm súng tự động treo trước ngực, thoạt nhìn cực kỳ dũng mãnh.
Khánh Trần nhìn Lam Sơn với vẻ mặt khó coi:
“Ta cũng chỉ sợ đại thiếu gia bị đói dẫn đến đau dạ dày, các ngươi lo việc lớn, ta lo việc nhỏ.”
Đen cười nói:
“Yên tâm, làm sao họ có thể để đại thiếu gia đói bụng được, việc lớn việc nhỏ cứ để bọn ta làm hết, thuận tiện chuẩn bị mọi thứ.”
Khánh Trần đanh giọng:
“Dù sao ta cũng phải làm chút gì đó, nếu không trong lòng không yên tâm.”
“Ồ?”
Đen nhìn Khánh Trần:
“Nghe nói quản gia là cao thủ cấp C đã lâu, còn từng cứu ngài Kennedy, năm xưa đi lính dũng cảm nhất toàn quân, ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi, hay là chúng ta so tài chút đi?”
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
🧠ĐẠI THÁNH TRUYỆN (BẢN DỊCH): Hài hước, nhân sinh, tiên hiệp....🧠